Thậm chí anh còn không biết có em nằm bên cạnh nữa! Cho đến lúc này Ngọc Mai mới chịu quay mặt lại, giọng vẫn còn hờn dỗi: - Đêm động phòng của anh là như vậy đó hả? - Biết lỗi của mình nên Văn lại xuống giọng hơn nữa: Nàng lạnh lùng quay lưng bước đi. A như 1 chàng ngốc nói k nên lời. Để e bổ đi mất rồi. Từ khi đó a nhớ e. Vẫn ngóng trông từng ngày. Phải làm sao để chứng minh. ĐK: Lời yêu đó a sẽ nói dù biết e chưa hiểu đc. Mặc kệ thời gian cứ trôi bao nhiêu. Thì a vẫn yêu em nhiều. Truyện Biblebuild cung chieu vo ngoc t t với hơn 38511 truyện liên quan kho truyện Biblebuild cung chieu vo ngoc t t tổng hợp hay nhất - Trang 1 Thể loại: Hiện đại, ngọt, sủng, có chút sắcConverter: Ngocquynh520Editor: VinJR, TH_LotusSố chương: 133 chươngNgày Valentine, ở trên cầu thang không một bóng người, Lục Diệp thổ lộ với Thiển Thiển, tay phải của anh chống trên tường, vây Thiển Thiển trong góc chật hẹp, tư thế này khiến cho vô số cô gái phải mặt Thông tin tiểu sử / ảnh ca sĩ Ngọc Linh được cập nhật liên tục trên tainhaccho.net, nếu bạn thấy thông tin tiểu sử / ảnh ca sĩ Ngọc Linh sai hoặc thiếu, bạn Tổng hợp truyện Mau xuyen nu xung khong tron lan phong luu thu ngoc hoan mau xuyen nu xung khong tron lan phan 2. #dammy #hethong #mauxuyên #ngontinh #xuyên #xuyênkhông #xuyênnhanh #đammỹ XxeA8Eo. Tác giả Thể loại Ngôn TìnhNguồn DĐ Lê Quý ĐônTrạng thái Đang raSố chương 97Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Thể loại Hiện đại, ngọt, sủng, có chút sắcConverter Ngocquynh520Editor VinJR, TH_LotusSố chương 133 chươngNgày Valentine, ở trên cầu thang không một bóng người, Lục Diệp thổ lộ với Thiển Thiển, tay phải của anh chống trên tường, vây Thiển Thiển trong góc chật hẹp, tư thế này khiến cho vô phải mặt đỏ tim đập, cúi đầu nhìn cơ thể không nhúc nhích của Thiển Thiền, rốt cuộc không nhịn được, Lục Diệp xù lông “Nhạc Thiển Thiển! Vì sao ngay cả hiệu trưởng cũng đã biết mình thích cậu, nhưng cậu chính là một chút biểu hiện đối với mình cũng không có?”Thiển Thiển kinh ngạc trợn to hai mắt, sửng sốt một lát, giơ tay lên gãi gãi đầu, cười đến không tim không phổi “Ha ha, thì ra là cậu thích mình à? Phải nói sớm chứ, cậu không nói làm sao mình biết cậu thích mình chứ?”Mặt Lục Diệp đầy hắc tuyến “Mình chọn đi chết đây.”Chú thích1 Nam chính là một người mặt ngoài rất nghiêm chỉnh nhưng nội tâm cực kỳ nhộn nhạo hơi hư hỏng, không bình thường, sờ sờ tay nhỏ thì sẽ rất thỏa Nữ chính là một người từ trong tới ngoài đều trì độn, ngây ngô, mỗi ngày chỉ nghĩ đến ăn, uống, Chính văn lại phải gọi là không ngọt không lấy tiền, cũng có cảnh xuân dạt Ngốc Biết YêuTác giả Cố Tam TamThể loại Ngôn TìnhNguồn DĐ Lê Quý ĐônTrạng thái Đang raSố chương 97Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Thể loại Hiện đại, ngọt, sủng, có chút sắcConverter Ngocquynh520Editor VinJR, TH_LotusSố chương 133 chươngNgày Valentine, ở trên cầu thang không một bóng người, Lục Diệp thổ lộ với Thiển Thiển, tay phải của anh chống trên tường, vây Thiển Thiển trong góc chật hẹp, tư thế này khiến cho vô... số cô gái phải mặt đỏ tim đập, cúi đầu nhìn cơ thể không nhúc nhích của Thiển Thiền, rốt cuộc không nhịn được, Lục Diệp xù lông “Nhạc Thiển Thiển! Vì sao ngay cả hiệu trưởng cũng đã biết mình thích cậu, nhưng cậu chính là một chút biểu hiện đối với mình cũng không có?”Thiển Thiển kinh ngạc trợn to hai mắt, sửng sốt một lát, giơ tay lên gãi gãi đầu, cười đến không tim không phổi “Ha ha, thì ra là cậu thích mình à? Phải nói sớm chứ, cậu không nói làm sao mình biết cậu thích mình chứ?”Mặt Lục Diệp đầy hắc tuyến “Mình chọn đi chết đây.”Chú thích1 Nam chính là một người mặt ngoài rất nghiêm chỉnh nhưng nội tâm cực kỳ nhộn nhạo hơi hư hỏng, không bình thường, sờ sờ tay nhỏ thì sẽ rất thỏa Nữ chính là một người từ trong tới ngoài đều trì độn, ngây ngô, mỗi ngày chỉ nghĩ đến ăn, uống, Chính văn lại phải gọi là không ngọt không lấy tiền, cũng có cảnh xuân dạt dào. Chương Mới NhấtChương 98 Cắm trại 7Chương 97 Cắm trại sáuChương 96 Cắm trại nămDanh sách chươngChương 1 Tựu trườngChương 2 Tựu trườngChương 3 Tựu trườngChương 4 Dòm ngóChương 5 Dòm ngóChương 6 Dòm ngóChương 7 Huấn luyện quân sựChương 8 Huấn luyện quân sựChương 9 Huấn luyện quân sựChương 10 Huấn luyện quân sựChương 11 Liên hoanChương 12 Liên hoanChương 13 Liên hoanChương 14 Liên hoanChương 15 Liên hoanChương 16 Liên hoanChương 17 Trắc nghiệmChương 18 Trắc nghiệm 2Chương 19 Trắc nghiệm 3Chương 20 Tranh cửChương 21 Tranh cử 2Chương 22 Bóng chuyềnChương 23 Bóng chuyền 2Chương 24 Mộng đêm 1Chương 25 Mộng đêm 2Chương 26 Mộng đêm 3Chương 27 Mộng đêm 4Chương 28 Tuyển sinh 1Chương 29 Tuyển sinh 2Chương 30 Tuyển sinh baChương 31 Hẹn hò mộtChương 32 Hẹn hò haiTruyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem...Gợi ý truyện Ngôn Tình Nguồn Sưu tầm; Editor Shinyong 278,820 Đang cập nhật 064953 05/02/2019 Đánh giá từ 93 lượt Cô Ngốc Biết Yêu là tựa truyện ngôn tình xoay quanh về hôm đó là lễ tình nhân, trong cầu thang không có một bóng người. Lục Diệp tỏ tình với Thiển Thiển, tay phải anh chống trên vách tường, đem Thiển Thiển ép sát vào trong góc, cúi đầu xuống, khuôn mặt khiến được vô số nữ sinh mặt đỏ tim đập nhìn Thiển Thiển ngốc không chút quan tâm, rốt cuộc không nhịn được ——Lục Diệp xù lông ╯‵□′╯︵┻━┻ Nhạc Thiển Thiển! Ngay cả hiệu trưởng cũng biết anh yêu em, em vẫn ngây ngốc không có biểu lộ chút gì là sao?Thiển Thiển kinh ngạc trợn mắt, sửng sốt một lúc, giơ tay ôm cổ anh, cười đến vô tâm vô phế Ha ha, thì ra là anh thích em? Nói sớm một chút, anh không nói em làm sao biết được?Lục Diệp một mặt huyết lệ Anh đi chết đây. Cùng theo dõi truyện để tiếp tục tìm hiểu về cô gái này nhé. Yêu cầu này rất hợp lý, hơn nữa chủ nhiệm lớp các lớp khác đều là trực tiếp bổ nhiệm lớp trưởng, rất ít trưng cầu ý kiến học sinh đối với những chuyện nhỏ này, cho nên các em học sinh cũng không có ý kiến gì."Như vậy bạn Lục Diệp, có thể phiền em trong lúc học quân sự làm lớp trưởng không?"Cái tên "Lục Diệp" này mới vừa được nói ra từ trong miệng chủ nhiệm lớp, cả lớp liền đưa tới một mảnh xôn xao. Là một học thần thiên tài truyền kỳ, không có học sinh giỏi nào mà không biết đại danh của cậu ấy, cho dù là đề thi chung thành phố hay là đề thi chung khu vực, vĩnh viễn chiếm đoạt vị trí thứ nhất, cũng vượt xa học thần đứng thứ hai 50 phút, có không biết bao nhiêu trường cao trung nổi tiếng mời cậu ta vào học, hiệu trưởng Hoa Trung còn từng hứa hẹn, chỉ cần Lục Diệp đồng ý lựa chọn Hoa Trung, không chỉ miễn ba năm học phí, sách vở, tiền sinh hoạt, còn cho cậu ta 800 đồng tiền sinh hoạt mỗi tháng, nếu như cậu ấy có thể giữ vững thành tích ưu tú trong top 10 toàn thành phố, nhà trường còn có thể mỗi một học kỳ phát tiền thưởng đặc biệt cho cậu tích nổi bật như thế, điều kiện ưu đãi như thế, tại sao Lục Diệp không vào, cũng không vào những trường cao trung nổi tiếng trong thành phố, ngược lại tới Nhất Trung, trường chỉ có thể xem là trường cao trung đứng thứ hai trong Thành phố A?Đây dường như là nghi vấn trong lòng mỗi học Thiển Thiển đang bị phạt đứng ngoài cửa, là một trong số ít người biểu hiện tương đối lạnh nhạt, tên tuổi của Lục Diệp cô từng nghe từ anh trai, nhưng chỉ nghe giới hạn Lục Diệp là một học sinh rất trâu bò, cụ thể cố chấp như thế nào? Cô cũng không thể biết được, cũng chưa từng để ở trong lòng. Dù sao thân là một học sinh trung bình, cô mỗi ngày chỉ chú ý là tiểu thuyết mà mình theo dõi hôm nay có cập nhật hay chưa, cập nhật nhiều hay ít, hoặc là thời gian ngủ hôm nay có đủ mười hai giờ hay không, nếu như không đủ nên dùng tiết học vật lý để ngủ bù hay nên dùng tiết hóa học để ngủ bù hay là đều ngủ cả hai tiết học, chứ không phải quan tâm tên đứng đầu bảng của đề thi chung lần này là ai, người đứng đầu bảng lại cách người đứng thứ hai bao nhiêu hồi lâu, mới nghe được bên trong phòng học, một giọng nói lành lạnh đáp "Có thể."Không có bất kỳ người nào có ý kiến, đây là tất nhiên, biết mình được ở chung với thiên tài trong truyền thuyết đã là một cái tin vô cùng chấn phấn lòng người rồi, như thế nào lại có người phủ quyết chức lớp trưởng do thiên tài đảm nhiệm chứ?Giải quyết xong chuyện quan trọng nhất, cô giáo Lương tiếp tục nói "Tốt lắm, trước khi đi nhận sách, còn cần các bạn học mỗi người tự điền thông tin cá nhân, chỗ địa chỉ nhất định phải điền, càng chi tiết càng tốt. . . . . . À, phiếu thông tin cá nhân của cô đâu rồi?"Cô giáo Lương cuốn quýt đổ hết đồ trong túi xách tìm kiếm một phen, mới không dám tin cô hình như đã để quên thông tin cá nhân trong phòng làm việc, trầm mặc khoảng ba giây, điều tiết cảm xúc xong, mỉm cười với nam học sinh ngồi phía sau cùng, trừ trả lời cô hai chữ "Có thể" ra cũng chưa từng nói thêm câu nào, nói "Em Lục Diệp, có thể đến phòng làm việc giúp cô mang sấp thông tin cá nhân học sinh không?"Nam sinh gật đầu một cái, đứng dậy, một thân áo sơ mi trắng quần jean bình thường, lại làm những học sinh khác phải hâm mộ vì mình không có được khí chất như cậu quăng ánh mắt hỏi thăm với mình, cô giáo Lương vội nói "Phòng làm việc của cô ở lầu năm, khối một lớp Anh ngữ, phòng làm việc số 5101, vào cửa quẹo trái bàn làm việc đầu tiên chính là của cô. Thông tin cá nhân học sinh để ở trên bàn."Nam sinh nghe xong, không nói một lời đi ra ra thiên tài không dễ chung đụng rồi. . . . . .Sau khi đưa mắt nhìn thiên tài đi ra cửa, toàn thể thành viên lớp 10C7 trừ Nhạc Thiển Thiển và Lục Diệp ở bên ngoài, đều có một nhận thức được tiếng bước chân càng đến gần, Thiển Thiển tò mò quay đầu lại, muốn nhìn bộ dáng của học sinh rất trâu bò trong miệng anh trai thế nào, sau khi tan giờ học có thể có chuyện để nói với chốc lát, Thiển Thiển liền bốn mắt nhìn nhau với người từ trong phòng học đi là một đôi mắt rất đen, đen không thấy được bất kỳ ánh sáng nào, vừa nhìn vào liền thấy một loại cao ngạo coi trời bằng vung, nhìn kỹ lại có thể nhìn ra vẻ cất giấu sau đó, mệt mỏi thâm thẩm, quầng thâm dưới mắt rất sâu, tựa như hai tháng nghỉ hè, không có bài tập cũng không có học thêm kia, cậu ta giống như cũng không có một ngày tóm lại, đôi mắt này cho người ta cảm giác rất áp mỏi, bản thân buông xuôi, mờ mịt, tối đen. . . . . .Trong cặp mắt này giống như không có gì cả, rồi lại giống như tràn đầy rất nhiều tâm tình tiêu Thiển nhìn thấy những cảm xúc nặng nề đến kinh người này không tự chủ được giật mình, đợi đến khi cô hoàn hồn, cậu ta đã lướt qua cô đi về phía đầu hành lang rồi, nói cách khác, trừ một đôi mắt ra cô cái gì cũng không người làm sao sẽ khổ sở thành cái dạng đó chứ? Nhìn thấy như vậy trong lòng cô cũng có chút khó Thiển mê muội gãi gãi chuyện này dù sao cũng không phải là chuyện của mình, cô chỉ khó chịu một lát, liền quên gian từng giây từng phút trôi qua, sương mù đầu thu dần dần tản đi, sáng sớm tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua tầng mây chiếu xuống cả vùng đất, cũng chiếu xuống mặt Thiển chằm chằm những vết lốm đốm kia làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy rất thoải mái, Thiển Thiển cắn cắn móng tay, còn nhịn không được đi về phía trước hai bước, để cả người cô cũng đắm chìm dưới ánh mặt trời ấm áp lại không cháy luồng gió mang theo chút hơi nước nhẹ quét qua gương mặt, Thiển Thiển kìm lòng không được ngẩng đầu lên, giống như có thể cảm nhận được ánh mặt trời chiếu lên trên mặt mình, cô thoải mái nheo mắt lại, khóe miệng cũng tạo ra nụ cười bình Lục Diệp đi tới đầu hành lang, lại vừa vặn thấy hình ảnh Thiển Thiển được bao phủ ở dưới ánh mặt không biết có nên nói ngay cả ông trời cũng thiên vị cho cô không, cả hành lang cũng chỉ có chỗ cô đứng là có nắng. Cô chắp tay sau lưng đứng ở dưới ánh mặt trời, áo sơ mi trắng chỉnh tề, hai vai mang balo màu trắng sữa, váy màu lam nhạt, giày Cavans vẽ tay, cùng móc khóa trắng trong thuần khiết làm cô có vẻ đơn thuần lại sạch sẽ. Cô hơi ngẩng mặt, nhắm hai mắt, hình như là đang hưởng thụ ánh mặt trời trên mặt, rõ ràng là đang chịu phạt, khóe miệng lại hài lòng mỉm cười xem ra giống như cô đang hưởng thụ một kỳ nhỏ đến lớn, Lục Diệp gặp qua không ít học sinh bị phạt đứng, bọn họ hoặc là cúi đầu bày ra bộ dáng nghiêm túc hối cải, hoặc là cứng cổ làm ra bộ dáng đánh chết cũng không cảm thấy mình sai. Nhưng giống như cô, vừa ngoan ngoãn tiếp nhận hình phạt, lại vừa làm ra vẻ không liên qua gì khiến trừng phạt biến thành một loại thú vui, anh vẫn là lần đầu tiên nhìn dừng bước, không biết mình tại sao lại muốn dừng lại, nhưng chính là cảm giác chân bước không được, thậm chí ngay cả sấp tài liệu trong tay cũng không ý thức được mà bị nhàu mơ hồ cảm giác mình hình như đang đợi cái đợi cái gì chứ?Chờ đợi. . . . . .Đợi đến khi cô nhận thấy được sự tồn tại của mình, chờ đợi cô xoay đầu lại, dùng cặp ánh mắt sáng ngời kia, lần nữa tò mò nhìn như đợi rất lâu, nhưng trên thực tế thì không lâu lắm, cô vẫn không quay đầu lại, cô đang đắm chìm trong sự thỏa mãn nho nhỏ của mình, hoàn toàn không để ý đến người khách không mời mà đến có chút không kịp đợi, lòng bàn tay cũng rịn ra chút mồ cuộc, anh hít một hơi thật dài, sau đó đè giọng điệu này xuống ngực, nhẹ giọng nói "Cậu. . . . . . Tên là gì?""Hả?" Nghe được câu hỏi của anh, cô xoay đầu lại, cười nhẹ nhàng nhìn anh, trong hai mắt khom thành hình trăng lưỡi liềm anh nhìn thấy bóng dáng của anh rất rõ ràng, giọng nói nhẹ nhàng trả lời, "Mình tên là Nhạc Thiển Thiển, còn cậu?"Cô không bởi vì anh tùy tiện quấy rầy mà có bất kỳ bất mãn nào, ngược lại nụ cười trên mặt còn tươi hơn. Mặc dù như thế, anh vẫn cảm thấy mình đột nhiên lên tiếng là một loại làm chậm rãi dãn khẩu khí đè ở ngực ra, ngoắc ngoắc khóe miệng, từ khi mẹ mất đến bây giờ đây là lần đầu tiên cậu mỉm cười "Mình tên là Lục Diệp."Trong nháy mắt, anh sâu sắc nghe được tiếng tim đập của năm về sau, Nhạc Kỳ Sâm hỏi anh tại sao lại thích Nhạc Thiển trả lời "Ở trên người cô ấy, tôi thấy được ánh sáng."Sau khi nói tên, hai người mới gặp khó tránh khỏi rơi vào trong trầm bao giờ chủ động nghiên cứu qua làm thế nào ở chung với một cô gái làm mình rung động, từ trước tới nay, lần đầu tiên Lục Diệp nếm được tư vị tay chân luống cuống này, anh vô thức giật giật ngón tay, nghe được tờ giấy bị ma sát. A một tiếng, mới nhớ tới chủ nhiệm lớp đang chờ tài liệu trên tay mình. Anh như được đại xá huơ huơ thông tin cá nhân học sinh, khô khan nói "Cái đó, cô chờ mình đưa đồ cho cô, mình. . . . . . Đi vào trước.""Ừ." Thiển Thiển vẫn như cũ cười đến mặt mày cong nụ cười vô cùng có lực sát thương của cô đánh úp, trong nháy mắt Lục Diệp cảm thấy máu của mình vơi đi một nửa, anh sững sờ một chút, vội vàng đi vào phòng học, nhưng ngay cả tay chân phải phối hợp như thế nào cũng không quá quan đồ cho cô giáo Lương, sau khi trở lại chỗ ngồi, Lục Diệp mới biết mình mới vừa rồi đã làm chuyện ngu ngốc gì, không nhịn được chợt nện một đấm lên tường, trong lòng lại hận một quyền này không đánh vào mặt mình, một cơ hội tốt như vậy, không khí trong lành, ánh nắng tươi sáng, hành lang yên tĩnh, chỉ có hai người anh và cô, bọn họ có thể nói về cuộc sống hằng ngày, nói chuyện về hoài bão, nói chuyện một chút về tiêu chuẩn lý tưởng để chọn một nửa kia, bước đầu để lại ấn tượng sâu hơn. . . . . . Kết quả, anh lại cứ như vậy không có tiền đồ, chạy trối chết. . . . . .Thật là kém cỏi!Nhưng! Phải!Không hề có lần sau!Lục Diệp anh, chưa bao giờ lộn đầu hai lần ở một cái sẽ nghĩ biện pháp, anh sẽ nghĩ biện pháp làm cô chú ý đến anh, làm lòng cô chỉ có anh, làm cô toàn vẹn thuộc về phía nghe thấy vang động, các bạn học chứng kiến trên vách tường đột nhiên có một vết lõm, cùng với cái tay còn ở chỗ kia, cũng yên lặng kéo ghế của mình cách xa Lục Diệp một óc của thiên tài so sánh với đầu óc của những người bình thương như bọn họ, đại khái có chỗ không giống nhau . . . . . . Lượt Xem 19 CÔ NGỐC BIẾT YÊU Tác giả Cố Tam Tam Thể loại Hiện đại, namc SIÊU-BIẾN-THÁI-NGẦM, cực sủng, sạch, H 18+, hài hước, học đường, HE. Độ dài 133 chương Tình trạng Hoàn cv – đang edit Link đọc _____________________ Nam chính biến thái chúng ta đã gặp rất nhiều rồi đúng không ạ? Từ biến thái hài hước, biến thái bệnh hoạn đến biến thái điên cuồng… nhưng SIÊU-BIẾN-THÁI-NGẦM thì hẳn mn sẽ không có cơ hội để chiêm ngưỡng nhiều đâu. Vì thế, hôm nay mình sẽ giới thiệu một nam chính có trình độ biến thái ở level khác cho các bạn. Đảm bảo, nhảy hố theo mình là một quyết định đúng đắn đấy ạ v v Đầu tiên, nam chính Lục Diệp chính thức lên sàn trước. Ban đầu khi mới đọc truyện mình cứ ngỡ anh là một thanh niên nghiêm túc ưu tú của xã hội khi mà anh chẳng những đẹp trai, thông minh lại học giỏi vô cùng. Tính tình có thể nói là hơi chút khó ưa, kiểu lạnh lùng, vô tâm. Cứ tưởng, anh sẽ duy trì những nét tính cách ấy như những nam chính khác. Nhưng không, mình NHẦM, hơn nữa là NHẦM-TO luôn mn ạ. Bản chất thật của anh mới thật sự là đáng sợ v v Khi anh trông thấy Nhạc Thiển Thiển bị phạt đứng ngoài cửa lớp thì trái tim đột nhiên “nhảy cà tưng” ngay tức khắc. Cô có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng hơi ngây ngô, thậm chí có chút ngốc nghếch. Vậy mà, tim rung động nên anh nhìn đâu cũng thấy lấp lánh, những khuyết điểm của cô được nâng cấp lên thành ưu điểm đáng yêu, dễ thương hết. Muốn xỉu với độ tưởng tượng phong phú của anh luôn. Tất nhiên, khi đã nhìn thấy con mồi mà mình chọn rồi thì anh phải giăng ngay cái bẫy để cô từ từ đi vào thôi. Anh thậm chí còn có một bộ hồ sơ tuyệt mật về tất cả thông tin của cô, bao gồm cả quần áo lót, màu, size và số đo 3 vòng nữa ạ. Nhưng, những điều này là bí mật anh tự sướng thôi. Chứ đứng trước mặt cô, anh luôn xuất hiện với tư cách một lớp trưởng có vẻ ngoài hơi chút nghiêm túc, cẩn thận và ôn hòa đến khó tin. Ban đầu, mn trong lớp thấy thái độ của anh dành cho Thiển Thiển hơi khác thì cũng bán tín bán nghi dụng tâm của anh. Nhưng lại luôn bị vẻ ngoài giả tạo đó đánh lừa nên cũng chả có ai dám suy nghĩ bậy bạ gì. Còn anh, chỉ hận có thể đóng dấu trên người mình, thông báo cho cả thế giới biết anh đây tình nguyện làm người của Thiển Thiển rồi nhé. Đáng tiếc, mặc cho anh hao tâm tổn trí đến muốn chết, cái bạn học Thiển Thiển ngu ngốc kia cứ vô tâm vô phế mà xem như là đương nhiên. Lại còn nghĩ, anh là lớp trưởng nên với ai cũng thế nữa chứ. Hại anh nhiều khi cảm giác thật ba chấm… Ừ, Lục Diệp không thích thì thôi, khi đã thích rồi thì sẽ tranh thủ tất cả mọi cơ hội để ghi điểm với người mình yêu. Đọc mà nhiều khi phải phì cười sảng khoái với cái độ siêu cấp biến thái ngầm này. Cứ như là tâm thần phân liệt ấy mn ạ. Trong thâm tâm suy nghĩ chỉ toàn những điều bậy bạ như ôm, như hôn, như sờ mó lung tung…còn trộm ngắm xem quần áo lót của cô nữa chứ, mà mặt ngoài lại giả vờ thanh cao, trong sáng. Khả năng kiềm chế của anh cũng phải luyện mà thành đấy ạ. Chứ mấy lần đầu tiên, mỗi lần được đụng chạm nhìn ngó một chút anh liền máu mũi phun trào ngay v v À, mà nói về tính chiếm hữu Lục Diệp đây đúng là người thứ nhì thì chưa tìm ra người thứ nhất đâu nhé. Mỗi lần nhìn thấy bất cứ người nào thân thiết với cô dù trai hay gái, dù là anh em gì anh cũng muốn giết người cả. Đáng tiếc, anh chưa thể giết được nhưng tìm cách để cảnh cáo thì anh không thiếu. Vì thế, một số bạn nam, nữ vô tình chạm tay chạm chân hay cười nói huyên thuyên với Thiển Thiển là xác định nhé. Anh Lục trừng trị ngay và luôn, đã thế còn dùng những lời nói và hành động trả thù tư rất chi là chính trực nữa. Hại mấy bạn kia nhiều khi chả hiểu sao cứ thấy mắt bạn Lục như muốn phóng hỏa giết người với mình. Nhưng mà, công cuộc truy đuổi thỏ con Thiển Thiển của sói xám Lục Diệp sao mà gian nan quá đi. Cô ngốc nghếch không nhận ra tâm ý của anh đã đành rồi, lại còn được anh trai soái ca bảo vệ thật chặt nữa. Làm anh, chỉ có thể dùng danh nghĩa lớp trưởng mà tiếp cận thôi. Chứ nếu không có chút ý nghĩa nào, anh cũng chả thèm cái danh hão này, vứt xó luôn ý. Thế nên, khi anh chuẩn bị cả một bài văn tế thật dài tranh cử lớp trưởng mà Thiển Thiển kia ngủ không biết gì anh liền phán thế này “Mình là Lục Diệp, tranh cử chức lớp trưởng” * xong hùng dũng đi về. Được khen cool ngầu nữa chứ v v Sau này mới biết chức vụ này giúp anh tiếp cận được Thiển Thiển nhiều lắm mn ạ. Nên ai mà đang đi học thì nhanh chân áp dụng nhé. Tỷ như lấy sđt của cả lớp nhưng để người mình thích ghi cuối nè, rồi lưu số vào máy và phi tang tờ giấy đó thành tro bụi. Riêng dãy số của Thiển Thiển thì anh xé ra cất hẳn vào bộ hồ sơ đã có của mình. Rồi mang danh lớp trưởng đưa bạn học về nhà khi trời tối nè. Lại còn biến thái cầm chân cho người ta xong tự hôn tay mình mà cười như thằng điên ý 🙂 🙂 Mình cạn lời với thanh niên mới yêu lần đầu này luôn. Mà đoạn tỏ tình của anh với Thiển Thiên mới gọi là đáng thương nhất hệ mặt trời nè “Nhạc Thiển Thiển! Vì sao ngay cả hiệu trưởng cũng đã biết mình thích cậu, nhưng cậu chính là một chút biểu hiện đối với mình cũng không có?” “Ha ha, thì ra là cậu thích mình à? Phải nói sớm chứ, cậu không nói làm sao mình biết cậu thích mình chứ?” “Mình chọn đi chết đây.” * Đáng tiếc, Lục Diệp anh không thể chết được. Có chăng chỉ là nhiều khi bị Thiển Thiển kia làm cho tức đến hộc máu thôi. Đúng là, biến thái ngầm cũng không bằng người ngốc nghếch vô tâm thế này đâu nhỉ. Anh đụng trúng tường rồi. Đáng đời Lục Diệp. Tính kế, mưu sâu cho lắm rồi cũng phải gian nan theo sau mông người ta làm kiếp thê nô thôi v v Truyện này nội dung về thanh xuân vườn trường học đường là chủ yếu nên mang màu sắc vui vẻ và nhẹ nhàng lắm. Namc lại là kiểu người biến thái ngấm ngầm nên đọc vô cùng thú vị, nhiều đoạn cứ phải cười như điên luôn mn ạ. Nữc thì kiểu ngây ngô đáng yêu, tức chết namc không đền mạng. Truyện gặp được em thật hưng phấn lại sủng, sủng quá chừng luôn, namc cứ hết tranh sủng với người này lại phải tranh sủng với người kia, đáng thương lắm. Nên bạn nào thích thể loại truyện độc độc lạ lạ thế này thì nhanh nhảy hố với mình nhé. Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi. Cũng không lâu lắm, chuông tan học đã vang Thiển có chút không nỡ nhìn nhìn ánh mặt trời dưới chân lúc này, nhưng vẫn nhanh chóng lui giây kế tiếp, cô Lương đi ra khỏi phòng học, nhìn Thiển Thiển còn đứng ở đó cúi đầu ngoan ngoãn nhận phạt, liền kêu cô một tiếng "Em Nhạc Thiển Thiển."Thiển Thiển vội vàng ngẩng đầu lên "Cô Lương, cô kêu em là Thiển Thiển là được rồi."Giọng nói của cô rất thanh thúy, làm cho người nghe cảm thấy rất thoải mái."Vậy cũng được, Thiển Thiển." Cô Lương cười cười, ôn hòa nói, "Thiển Thiển, mặc dù cô hiểu các em trong thời gian nghỉ hè có thể mỗi ngày ngủ thẳng đến mặt trời lên cao cũng không người nói nên mỗi sáng sớm bảy giờ rưỡi sẽ phải bắt đầu đi học, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không quá thích ứng, nhưng dù sao trường học có quy định của trường học, ngày thứ nhất tựu trường em đã đi trễ, cô có thể tha cho em, nhưng sau này không thể không dung túng cho em nữa.""Chuyện này. . . . . ." Mặt Thiển Thiển khó xử nói, "Thật xin lỗi cô, việc này em thật sự là không thể bảo đảm.""Không thể bảo đảm? Tại sao?" Cô Lương kinh ngạc hỏi, "Chẳng lẽ trước kia em thường đi trễ sao? Cô không nghĩ em ngươi là học sinh như vậy nha.""Nhưng trước kia xác thực em thường đi trễ." Thiển Thiển chi tiết đáp."Tại sao như vậy? Là có nguyên nhân đặc biệt gì sao?""Bởi vì. . . . . ."Thiển Thiển đang chuẩn bị giải thích, liền nghe được một giọng nói quen thuộc từ phía trước truyền đến."Thiển Thiển."Lúc này cô liền quên phải giải thích với cô Lương, vui vẻ với nam sinh từ hành lang bên kia đi nhanh tới, phất phất tay "Anh"Bởi vì lo lắng ngày đầu tiên đi học của em gái, sau giờ học Nhạc Kỳ Sâm liền lòng như lửa đốt chạy ra ngoài, nhưng lại không đúng lúc, vừa chạy ra phòng học lại đụng phải chủ nhiệm lớp còn hai chuyện quên giao phó cho lớp trường là anh này cho nên anh quay trở lại, mặc dù gấp, nhưng anh vẫn chờ nghe xong chủ nhiệm lớp dặn dò, sau đó mới chạy tới khu lớp ra bốn khu của Nhất Trung cũng có thể xem là hai khu, bởi vì giữa các khu xài chung một cái hành lang, chỉ là ở chính giữa cách nhà vệ sinh và cầu thang, còn có một khúc quanh, mà nếu như muốn từ khu một, ba đến khu hai, bốn, liền cần đi qua khu hành cách khác, Nhạc Kỳ Sâm ở lớp 11C20 khu một, lầu bốn, 1403 và Nhạc Thiển Thiển ở lớp 10C7 khu ba, lầu bốn, 3401 là ở cùng tầng lầu, chỉ cần Nhạc Kỳ Sâm muốn, không tới một phút là anh có thể xuất hiện tại trước mặt Nhạc Thiển đi qua cửa lớp 10C21, Nhạc Kỳ Sâm liền thấy em gái của mình, cô đứng ở cửa phòng học, balo trên người cũng chưa đặt xuống, trước mặt còn có chủ nhiệm lớp mặc váy màu hồng, chính là lớp nhiên là cảnh tượng giáo huấn học lòng Nhạc Kỳ Sâm "Lộp bộp" một lẽ trễ hết giờ học, bây giờ mới đến?Bởi vì anh yêu cầu tương đối cao với mình, bình thường cũng sẽ đến sớm nữa giờ so với quy định của trường học, mà cô em gái của anh này lại luôn luôn thích ngủ như mạng, cho nên lúc đi cố ý không gọi cô, mà chỉ đến nhắc nhở người mẹ không đáng tin của mình một là nhìn dáng vẻ này, câu nhắc nhở kia của mình chỉ là uổng phí thời một anh trai toàn năng, Nhạc Kỳ Sâm dám nói mình hiểu tính tình của cô em gái này hơn so ba mẹ mình, chưa từng có một ngày không ngủ nướng, có lúc mặc quần áo, đánh răng cũng có thể ngủ, ba thường đi công tác, đi một hai tháng cũng chưa về, mẹ lại không đáng tin, hai mẹ con thường xuyên ngủ quên, khi lên tiểu và sơ trung, mỗi ngày còn có anh kéo cô đi học, chờ khi anh lên cao trung, thời gian đến trường của hai người không Giống nhau, tình trạng đi trễ của cô cũng càng nghiêm trọng hơn. Trước kia thầy cô cũng biết tình cảnh của cô, cũng thiên vị cưng chiều cô, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên tựu trường ở cao trung, không có chuyện thầy cô sẽ bỏ qua cô đến trễ như nói thì nói nậy, rốt cuộc cũng là em gái mình cưng chiều, vừa nhìn thấy cô đang bị cô giáo huấn, trước tiên cảm xúc đau lòng liền trào dâng, bước chân của anh vội vã kịch liệt, cũng thuận thế kêu một tiếng "Thiển Thiển."Chờ lúc đi tới trước mặt hai người, đầu tiên là Nhạc Kỳ Sâm chào cô, sau đó mới cau mày hỏi Thiển Thiển "Làm sao vậy?""Anh. Buổi sáng hôm nay em tới trễ năm phút đồng hồ." Thiển Thiển khoa tay múa chân đưa năm ngón tay lên, "Sau đó thầy giáo đang giảng bài trong lớp để em chịu phạt trên hành lang." Cô vừa chỉ chỉ chỗ mình mới đứng chịu phạt vừa rồi sau đó nói tiếp, "Cô Lương hi vọng em bảo đảm về sau không đến trễ nữa. Thế nhưng cái này đối với em mà nói có chút khó,em đang chuẩn bị giải thích nguyên nhân với cô Lương."Thì ra chỉ tới trễ năm phút đồng hồ, không phải tới trễ cả Kỳ Sâm đang thở phào nhẹ nhõm đồng thời nghe Thiển Thiên nói cô bị phạt đứng lâu như vậy, trong lòng càng khó sờ sờ tóc trên trán Thiển Thiển, quay đầu lại nói với cô Lương "Chào cô Lương, cô là chủ nhiệm lớp của Thiển Thiển à, em đã gặp cô, ngày hôm qua em dẫn Thiển Thiển đến báo danh."Cô Lương gật đầu một cái "Em là. . . . . ."Nhạc Kỳ Sâm đáp "Em là anh của Thiển Thiển, lớp 11C20 Nhạc Kỳ Sâm. Thiển Thiển nói cô mới vừa rồi hỏi em ấy tại sao không thể bảo đảm sau này mình không bao giờ đến trễ nữa, em sẽ nói cho cô biết. Là như vầy, Thiển Thiển bị sinh non, lúc sinh ra mới hơn sáu tháng, thân thể vẫn không tốt lắm, luôn là ba ngày bệnh nhẹ năm ngày bệnh nặng. Người khác cảm mạo thì uống thuốc là có thể khỏe, nếu như em ấy cảm mạo, nói nhẹ thì chích nặng thì truyền nước biển, còn có nhiều lần trở thành viêm phổi, khi đi học xin nghỉ mười ngày nửa tháng là chuyện thường xảy ra. Trừ những cái này ra em ấy còn tuột huyết áp, cho nên trước kia vì bảo đảm thời gian nghỉ ngơi cho em ấy, ba mẹ em cũng đặc biệt đến bệnh viện làm giấy xác nhận cho em ấy, sau đó đến trường học làm xác nhận tùy thời có thể ra vào cửa trường, cho phép cô đi học không cần đến sớm về trễ. Vốn lên cao trung, mẹ em cũng định đi làm giấy xác nhận, nhưng bởi vì gần đây ba em không có nhà, mà mẹ em lại vô cùng bận rộn, chưa kịp dẫn em ấy đến bệnh viện kiểm tra. Tình huống chính là như vậy, hi vọng cô thông cảm nhiều hơn."Khi nghe Nhạc Kỳ Sâm tự xưng là anh của Thiển Thiển cô Lương sau khi nghe xong liền toát ra vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Thiển Thiển trong mắt lại thêm mấy phần hiền lành, nói "Nếu nguyên nhân là như vậy, tại sao khi nãy không nói rõ ràng chứ? Cũng tránh bị chịu phạt.""Nhưng hôm nay em bị trễ thật sự bởi vì ngủ quên." Thiển Thiển ngượng ngùng gãi gãi đầu, thành thật nói, "Mà không phải bởi vì thân thể không thoải mái."Cô Lương sửng sốt một chút, nhịn không được bật cười, cô sờ sờ đầu Thiển Thiển nói "Vậy em cũng có thể anh anh của em là Nhạc Kỳ Sâm cho chủ nhiệm biết."Nói như vậy, cho dù nghe đến tên của Nhạc Kỳ Sâm, chủ nhiệm cũng không phạt."Cho dù anh của em là Nhạc Kỳ Sâm, cũng không thể thay đổi sự thật sáng hôm nay em tới trễ." Thiển Thiển nháy mắt mấy cái, rối rắm nói, "Hay là hai người này có quan hệ gì sao?"Cô Lương một lòng hi vọng Thiển Thiền về sau có thể thông minh một chút biết lợi dụng lợi thế để tránh bị phạt không đáng, ". . . . . ."Một bên Nhạc Kỳ Sâm nghe được câu hỏi ngây thơ của em gái mình cũng không khỏi khổ não nâng trán, cũng được, con gái đơn thuần thì đáng yêu, cũng không tính là điểm xấu khi lại bị anh dặn dò một hồi, Thiển Thiển mới vào phòng học, vừa vào phòng học liền nghe có người đang gọi mình." Thiển Thiển."Cô giương mắt nhìn lên, một cô gái tóc ngắn, diện mạo có thanh lịch đang đứng ở vị trí của mình liều mạng ngoắc cô, chỉ chỗ trống bên cạnh mình nói với cô "Mau tới đây, mình đã giành chỗ này cho cậu."Thiển Thiển cười cong mắt, đi tới, mừng rỡ nói "Đường Đường, hai chúng ta cùng lớp sao?""Bây giờ cậu mới biết sao? Mình ngày hôm qua đã biết rồi. Dù gì tên mình cũng đứng đầu tiên trong danh sách chia lớp, cậu có thể để tâm một chút không?" Giang Đường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhẹ nhàng chọc chọc trán của Thiển Thiển che chỗ bị chọc, lấy lòng cười cười "Người ở bảng thông báo quá nhiều, là anh mình chen vào xem giúp ta, anh ấy không nói cho mình biết cậu cũng ở lớp này. Trong lớp có những bạn học sơ trung cùng chúng ta không?""Cùng khối hay không mình không biết, còn cùng lớp hình như cũng chỉ có cậu và mình." Giang Đường nói xong, đi ra ngoài một bước, "Được rồi, cậu mau vào để đồ xuống đi, mặc dù mình biết trong túi xách của cậu khẳng định thật cái gì cũng không có, nhưng mang cũng cực kỳ mệt mỏi. . . . . . Như thế nào, thích chỗ mình giành cho cậu không?"Vị trí Giang Đường chiếm được cho mình và Thiển Thiển là vị trí cuối phòng học, hàng thứ hai đếm ngược, cô ngồi ở ngoài, để Thiển Thiển ngồi trong, vắng vẻ lại không để người khá chú ý, cũng không bị giáo viện bắt được đang làm chuyện mờ ám, thật sự thích hợp để xem tiểu thuyết, chơi điện thoại di động, lim dim ngủ.“Thích. Đường Đường cậu thật hiểu mình.” Thiển Thiển đi vào, nhưng không vội ngồi xuống, mà là kéo túi xách ta lấy đồ vật bên trong, "Nhưng có một chỗ cậu nói sai rồi, hôm nay trong túi xách có mang đồ."Bút tên tay Lục Diệp từ khi Thiển Thiển đứng ở trước mặt từ lúc này trở đi bị đình chỉ chuyển động, anh nhìn chằm chằm làn váy màu lam nhạt của Thiển Thiển, cảm giác đột nhiên có chút miệng đắng lưỡi khô, khó nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, để bút xuống, chậm rãi đưa tay về phía cảm nhận được chất vải jeans truyền từ đầu ngón tay đến trung tâm thần kinh, trong nháy mắt đó, một loại cảm giác thỏa mãn khó tả lan khắp toàn thân Lục không nỡ thoát khỏi loại cảm giác lại không thể tiếp để tay ở đây, sẽ bị các bạn xung quanh phát cũng không ngại bị phát hiện rồi về sau những bạn học khác sẽ nhìn anh như thế nào, nhưng nếu bởi vì cái này mà dọa cô chạy mất sẽ không khắc chế thu tay về, lần nữa cầm bút lên, không yên lòng xoay lòng vòng, quay đầu nhìn học sinh bốn phía đều bận rộn kết bạn với bạn học mới, không có ai chú ý tới anh giở trò lưu manh mờ mắt của anh lần nữa trở về làn váy kia, đi xuống là một đôi chân thon dài, đi lên thắt lưng tinh tế, hình như chỉ cần một tay là có thể nắm được chiếc eo nhỏ tim đột nhiên lỡ một nhịp, bút trên tay anh "Lạch cạch" một tiếng rơi trên mặt đất. Vous êtes le Dr Nguyen Cong Du ? Créez un compte gratuitement sur notre site web afin de compléter les informations qui figurent sur votre fiche. Ces informations aideront vos patients à en savoir plus sur vous les langues que vous parlez, les divers lieux où vous exercez, vos horaires de travail etc. Compléter mes informations

co ngoc biet yeu