Đọc truyện Tài Năng Tuyệt Sắc của tác giả: Vô Tình Bảo Bảo. Truyện đã cập nhật full đủ chương tại truyen360.net.Nàng là một người lạnh lùng, nham hiểm khi xuyên qua liền trở thành một đại tiểu thư quý tộc mỹ nhân tuyệt sắc vừa háo sắc lại bất tài.Trong một lần tai nạn vì đuổi theo nhị hoàng tử Kiều không chỉ đẹp mà còn giàu tài năng. Vẻ dẹp của Kiều là "sắc sảo, mặn mà", đẹp "nghiêng nước nghiêng thành". Kiều là tuyệt thế giai nhân "sắc đành đòi một". Tài năng thì may ra còn có người thứ hai nào đó bằng Kiều: "tài đành họa hai". Pháo bay nổ [Am]tung trời, cùng xây giấc [Dm]mơ tuyệt vời. Năm sau anh [Bb]quyết mà làm giàu, cho e sung [C]sướng đến mai sau, Đừng lo sóng [Am]gió chuyện gì mà khó thì cứ để [Dm]đó a lo. Trên đây là Lời bài hát Đám cưới nha - Hồng Thanh| Trai tài gái sắc đôi mình là nhất. #NamDuc #tuyetsacTUYỆT SẮC - NAMDUC | MV LYRICS OFFICIALNamDucLink nhạc quốc tế : https://zingmp3.vn/bai-hat/Tuyet Quyển 1 - Chương 2: Quý tộc. Khắc Lôi Nhã…Thiếu nữ trên giường nhẹ nhàng nói thầm cái tên này. Tên của thân thể này thật dễ nghe, chỉ là tính tình của nàng thật khiến người ta không chịu nổi. Trong trí nhớ, nàng chính là một nữ nhân háo sắc bị người ta cự tuyệt. Nàng là một người lạnh lùng, nham hiểm khi xuyên qua liền trở thành một đại tiểu thư quý tộc mỹ nhân tuyệt sắc vừa háo sắc lại bất tài. Trong một lần tai nạn vì đuổi theo nhị hoàng tử điện hạ điển trai, không lâu sau đó, tài năng hiện ra gây chấn động thiên hạ. 0G8jpK. Phần 118 “Cẩn thận cái gì?” Thích Ngạo Sương đứng gần bên cạnh Kiều Sở Tâm. Bạch Đế và Hắc Vũ đứng trên vai Thích Ngạo Sương, trừng mắt nhìn Kiều Sở Tâm. Lòng của mọi người bị thót tới cổ họng, Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân cũng đã chuẩn bị bay về phía trước cứu nàng. Nhưng, việc xảy ra khiến bọn họ kinh ngạc. Kiều Sở Tâm để cung xuống, nghiêng đầu nhìn Thích Ngạo Sương, đem cung cầm trong tay ném về phía sau, đập vào đầu Đông Phong Hầu, làm Đông Phong Hầu ôm đầu nhe răng la lối. “Khắc Lôi Nhã!” Kiều Sở Tâm lên tiếng ôm lấy Thích Ngạo Sương khóc lên, khóc cực kỳ uất ức, đau lòng ” Khắc Lôi Nhã, chuyện gì thế, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta nghe ngươi của Thần điện nói, ta rất lo lắng, nhất quyết tìm ngươi, ô ô ô ô… ” Đông Phong Hầu há to mồm, quay đầu thẩn thờ nhìn Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân, sau đó ngượng ngùng nói “Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không biết tại sao. Thời điểm Sở Tâm phát điên ai cũng không ngăn cản được.” Xem ra Đông Phong Hầu rất đau khổ. “Sở Tâm…” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng vỗ lưng Kiều Sở Tâm nhẹ giọng an ủi “Đừng khóc, không phải hiện giờ ta rất tốt sao?” “Có thật tốt đâu, ngươi biến thành nam nhân. Ô ô ô …” Kiều Sở Tâm khóc càng đau lòng. Sắc mặt của mọi người quái dị, hai mặt nhìn nhau. Thích Ngạo Sương cũng không biết nên cười hay nên khóc, dở khóc dở cười nói “Ngươi quên dược thay đổi giới tính hả? Chúng ta uống cái đó, vì tránh né sự đuổi giết của Thần điện.” “À?” lúc này Kiều Sở Tâm mới chợt hiểu, nhưng người còn chút vẻ ngơ ngác. Chợt, cả hang động lắc lư. ” Làm việc trước, tí nữa hả nói.” Đông Phong Hầu đứng dậy, vội vàng nói ” Để ta gọi động vật biển trở lại, chắc bây giờ bọn họ đã phá được cửa vào rồi, phía dưới cái ao nước này thong với đại dương. Chúng ta cứu người cá ra ngoài trước.” “Đúng đúng. Chúng ta đi cứu những người cá này. Không ngờ lai gặp được mọi người, thật quá tốt.” Kiều Sở Tâm hưng phấn, ánh mắt kich động và vui mừng. “Mang những người cá tới cửa đá thông với đại dương đi. Thuận tiện phá huỷ nơi này.” Đông Phong Hầu đưa cung cho Kiều Sở Tâm nhanh chóng nói. Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân cũng không nói nhiều, nhấc những khung sắc trên mặt nước lên, Tập Ít Kì và Tập Ít Tư cũng vội vàng vào trong những căn phòng đá ôm những người cá ra, thả về ao. Để họ vào trong nước, những người cá trong ao tiến đến gần để chăm sóc những người mới được giải cứu. Đại sảnh rung lên mạnh mẽ, nham thạch không ngừng rơi xuống. Liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết, một số người bị Kiều Sở Tâm bắn đính vào tường đá, chỉ có thể trơ mắt nhìn những khối nham thạch khổng lồ rơi xuống, đập vào người họ. Toàn bộ người cá trong phòng đá đã được cứu ra, thả vào trong ao. Đến bây giờ những người cá mới bình tỉnh trở lại, hiểu được những người trước mắt là tới cứu bọn họ. “Đi.” Phong Dật Hiên trong nháy mắt, kết giới báo quanh mọi người. Nhẹ nhàng nâng tay, tất cả mọ người chìm trong nước, kết giới bao quanh những người cá, chờ đợi. Chợt một thanh âm âm truyền đến, nước bắt đầu chuyển động . “Bên kia.” Đông Phong Hầu duỗi ngón tay ra. “Thẳng về phía trước.” Phong Dật Hiên khống chế kết giới đi về phía trước, rất nhiều người nuốt nước miếng, càng ngày càng đến gần âm thanh ầm ầm. Vẫn đi phía trước, thấy rất nhiều sinh vật biển đang dùng sức đập vào tường đá. Bùm! ! Một tiếng động lớn vang lên, cửa đá đã vỡ Phong Dật Hiên không chế kết giới đi về phía trườc, những người cá kich động nhanh chóng bơi theo. Đông Phong Hầu đưa tay phải ra, ngón trỏ và ngón giữa co lại, chống đỡ mi tâm, nói lẩm bẩm trong miệng. Ngay sau đó, một cái đầu động vật biển khổng lồ có thể lắp lối đi đang nhìn họ. Ngao! Động vật biển há to mồm phát tiếng kêu khiển trách, sau đó hung mãnh hướng về phía trước bơi đi. “Nơi này không thể ở lại lâu.” Đông Phong Hầu nhún vai giải thích hắn triệu hồi động vật biển khổng lồ là muốn phá hủy chỗ này. Thích Ngạo Sương khẽ cau mày nhìn Đông Phong Hầu, nàng nhìn ra trong mắt Đông Phong Hầu có biến hóa. Hắn trước kia chỉ biết ăn và không nói chuyện rõ ràng lắm mà giờ, con người thay đổi. Trong lúc nàng không có ở cùng hắn chuyện gì đã xảy ra? Những người cá phía sau họ vẫn tiếp tục bơi về phía trước. Tập Ít Kì trừng to mắt mà nhìn những người cá đã đi xa thất thanh la lên” Bọn họ đi rồi làm sao chúng ta đến được Nhân Ngư Quốc ?” “Không cần lo lắng, bọn họ sẽ ở bên ngoài chờ chúng ta .” Đông Phong Hầu bỏ đi nghi ngờ Tập Ít Kì, “Bọn họ không giúp chúng ta, thì không cách nào chung ta thuận lợi và được Nhân Ngư Quốc .” “Khắc Lôi Nhã, cuối cùng chuyện gì xảy ra thế, chuyện gì xảy ra với tóc và mắt ngươi vậy, tại sao biến thành màu đen? Cũng uống thuốc che giấu sao?” Kiều Sở Nóng lòng hỏi. Thích Ngạo Sương cười nhạt “Đi ra ngoài rồi hãy nói.” Đáy mắt Kiều Sở Tâm rất lo lắng, nhưng vẫn gật đầu một cái. Kết giới dưới nước cứ thẳng tiến về phía biển, bầu trời tối đen truyền đến tiếng ầm ầm trầm muộn, tất nhiên là Đông Phong Hầu đã kêu động vật biển phá hủy nơi đột ác kia. Kết giới trôi lơ lững trên mặt biển, rất đông những người cá thấy kết giới, mở to hai mắt nhìn bọn họ, trong ánh mắt có cảm kich, có hy vọng. Những người cá há to mồm nói chuyện, nhưng tất cả mọi người lại không hiểu ngôn ngữ. “Đông Phong Hầu, nhanh phiên dịch đi!” Kiều Sở Tâm nóng nảy xông tởi bên cạnh Đông Phong Hầu khẽ quát. “Bọn họ cảm tạ chúng ta cứu ra họ, nhưng một số người trong bọn họ rất yếu, không cách nào đi đường xa, hi vọng chúng ta có thể giúp họ về Nhân Ngư Quốc. Nếu chúng ta đồng ý hộ tống bọn họ trở về, khi đến Nhân Ngư Quốc họ sẽ táp tạ chúng ta.” Đông Phong Hầu phiên dịch. “Nha.” Kiều Sở Tâm nga một tiếng quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương “Chúng ta đưa bọn họ trở về được không?” Thích Ngạo Sương gật đầu, đấy cũng là mục đích lần này nàng đến đây. Đông Phong Hầu gật đầu một cái, sau đó ngồi chồm hổm xuống nói chuyện với người cá, vẻ mặt tất cả các người cá mừng rỡ. “Nhưng mà, làm sau chúng ta đi đến đó? Thuyền đâu?” Phong Dật Hiên vuốt cằm, nhìn kết giới “kết giới này không thể chống đỡ quá lâu .” “Ta có biện pháp.” Đông Phong Hầu đứng dậy, đôi tay khép lại để trước ngực, trong miệng niệm chú ngữ. Nhưng, lần này hình như đọc chú ngữ dài hơn trước. Đọc xong chú ngữ, một tiếng ầm thật lớn vang lên, một con vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong nước, lơ lửng bơi tới trước mặt bọn họ. Mọi người thật ngạc nhiên không biết ông vật này sống ở đâu mà có thể lớn như vậy, cái gì đây? Tiếng bò rống Động vật biển phát ra tiếng kêu, sau đó đột nhiên há to mồm, hút bọn họ vào, t. Trước mắt mọi, toàn bộ những người cá và vòng kết giới bí ẩn đều bị hút vào trong, trong nháy mắt tối tâm. Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân vừa muốn động, Đông Phong Hầu vội ngăn cản “Không được! Chúng ta cần nó đưa chúng ta đến Nhân Như Quốc.” Lời Đông Phong Hầu vừa nói, ánh sáng xung qunh xuất hiện. Toàn bộ bọn họ bị động vật biển nuốt vào trong bụng. Bên trong thân thể động vật biển thân thể ấm áp, phía dưới là nước biển, người cá cũng có chút hốt hoảng. Đông Phong Hầu hướng tới bọn người cá khoát tay, người cá yên tĩnh lại. “Chổ này là bên trong thân thể của nó. Phía dưới là vùng nước biển, có chổ cho người cá nghỉ ngơi, chúng ta cũng nghỉ ngơi đi.” Đông Phong Hầu chỉ chỉ về phía trên. Mọi người ngẩng đầu nhìn, thấy từng dãy Nhục Bích giống như thớ thịt dài màu hồng, trên thành những dãy Nhục Bích là những loại đá quý sáng lấp lánh. Ánh sáng này, chính là ánh sáng cơ duyên. “Con bò Mu Mu này hay ăn lung tung, những thứ đó không cách nào tiêu hóa, liền nằm ở phía trên đó.” Đông Phong Hầu giải thích kêu Phong Dật Hiên khống chế kết giới bay đi đến, phía trên có thể không cần dùng kết giới. “Bờ biển chính là một cái thôn! Đông Phong Hầu, con vật này có thể nuốt trọn một cái thôn. Có thể nuốt cái làng chài đó, những người đó buônn bán ngươi cá.” Thích Ngạo Sương cũng không quên cái làng chài đó. “Uh. Ta sẽ.” Đông Phong Hầu nhắm mắt lại, mi mắt hiện lên màu đỏ, lóe lên chỉ chốc lát, Đông Phong Hầu ngưng động tác, lên tiếng nói “Yên tâm, một tí nữ thôi cái tôn đá sẽ không còn tồn tại trên thế giới này.” “Tốt lắm, ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra với ngươi không. Hạ Thiên và Thuỷ Văn Mặc không đi cùng các ngươi sao?” Thích Ngạo Sương ngồi xuống, hài hước nhìn Đông Phong hầu nói “Còn nữa, Đông Phong Hầu, ngươi, giờ ngươi rất thông minh.” “Oa, không nên nói như vậy a, ta vốn bị cấm chế linh hồn, thật ra ta rất thông minh đó.” Đông Phong Hầu bĩu môi, khó chịu nói, bàn tay đặt trên Nhục Bích, cùng nói chuyện với con Mu Mu, chỉ huy nó bi đúng hướng. “Chúng ta và Hạ Thiên thất lạc nhau. Chúng ta gặp phải ma thú cường đại tập kich, chúng ta trốn thoát, nhưng lai thất lạc nhau. Bây giờ chúng ta cũng không biết bọn họ đang ở nơi nào. Ta nghe chuyện xảy An Mạt Cách Lan liền lập tức tìm ngươi. Ta biết rõ những việc đó không phải là ngươi làm. Thần điện Quang Minh ghê tởm hãm hại ngươi!” Nói xong lời cuối cùng Kiều Sở Tâm tức giận quơ tay múa mình chân. “Khắc Lôi Nhã, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Đông Phong Hầu nặng nề. Hắn cũng không tin tưởng là Khắc Lôi Nhã làm. “Tên ta bây giờ, là Thích Ngạo Sương.” Thích Ngạo Sương thản nhiên nói. “Thích Ngạo Sương?” Kiều Sở Tâm và Đông Phong Hầu kinh ngạc lặp lại. “Ư, đây mới là tên thật của ta.” Tiếp đó Thích Ngạo Sương bình thản đem sự tình nói lai một lần nữa. Mọi người trầm mặc, đôi môi của Kiều Sở Tâm bị nàng cắn rớm máu, đáy mắt Đông Phong Hầu đều là lửa giận ngập trời. Mặc dù giọng Thích Ngạo Sương rất bình thản, nhưng 2 người có thể hình dung ra cái cảnh tượng khủng kiếp ấy. “Đám người khốn kiếp, súc sinh!” Đông Phong Hầu siết chặt quả đấm. “Vậy bây giờ chúng ta nhanh tìm người luyện thần khí Tập Tề Na!” Kiều Sở Tâm nắm chặt quả đấm nói, “Sớm chế tạo ra thần khí, giết chết Nữ Thần Quang giả nhân giả nghĩa ghê tởm kia.” “Được, không cần phải nhắc tới việc này nữa. Có một ngày chúng ta sẽ đòi lại tất cả.” Thích Ngạo Sương cười nhạt nhìn Đông Phong Hầu nói “Đông Phong Hầu, thấy ngươi bây giờ không quen tí nào.” “Lão đại, là đang khen ta hay chê ta đây?” Đông Phong Hầu bài ra vẻ mặt đau khổ nói. “Đúng rồi, chưa giới thiệu với các ngươi. Hai vị mỹ nữ tuyệt thế là Tập Ít Kì và Tập Ít Tư, đây là Phong Dật Hiên.” Thích Ngạo Sương mỉm cười giới thiệu với Đông Phong Hầu “Còn đây là Đông Phong Hầu, Triệu Hoán Sư.” Mặt Tập Ít Kì và Tập Ít Tư đen thui, bọn họ đâu có muốn giả thành mỹ nữ đâu? Tuy bây giờ Đông Phương Hầu đã có thể nói năng lưu loát, nhưng tính tình thì đần độn như cũ, không có giễu cợt mọi người, mà rất khí phách. “Ngạo, Ngạo Sương ! !” Kiều Sở Tâm còn có chút không với tên mới của Thích Ngạo Sương, nói với Thích Ngạo Sương bên cạnh “Hiện tại không biết Hạ Thiên và Thủy Văn Mặc thế nào. Ta không biết làm thế nào tìm được bọn họ.” “Rốt cuộc Ma thú nào tập kich các ngươi?” Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày hỏi. “Không biết. Đông Phong Hầu cũng không biết Ma thú đó là Ma thú gì. Nó rất đáng sợ, rất cao lớn, toàn thân đều là lửa. Dùng công kich gì cũng không có hiệu quả với nó, cho nên chúng ta không thể làm khác hơn là chạy trốn.” Kiều Sở Tâm vừa nói trong lòng vẫn còn sợ hãi. Thích Ngạo Sương khẽ trầm tư, nói “Chờ sau khi chúng ta thu phục được tộc Nhân Ngư có được Thần khí rồi chúng ta đi tìm bọn họ.” “Uh.” Kiều Sở Tâm gật đầu một cái thật mạnh, quay đầu nhìn xung quanh rồi nhìn nơi các người cá đang nghỉ ngơi, cảm thán đứng lên “Bên trong thân thể con bò Mu Mu này thật thần kỳ. Có thể tránh gió bão, còn có thể đem theo chúng ta lặn xuống nước.” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng gật đầu, thân thể của Ma phú này thần khỳ, giống như một chiếc tàu ngầm. Quả thật Đông Phong Hầu có chút bản lãnh. Con bò Mu Mu nghe chỉ huy của Đông Phương Hầu, hướng sâu về biển khơi. Có lúc nổi mặt nước lấy hơi và đổi ngước biển bên trong cơ thể, bảo đảm mọi người có đầy đủ không khí, cũng bảo đảm cho các người cá có nước biển mới. Tốc độ của Mu Mu rất nhanh, trong ba ngày đã đến vùng biển sâu. “Đến.” Đông Phong Hầu đứng lên, vươn cái lưng mỏi, hướng mọi người nói “Đi thôi, ra cửa. Tất cả thành trì của người cá đếu ở dưới nước, có thể tránh rất nhiều ma thú và con người. “Dứt lời, Đông Phong Hầu nhảy xuống trước, đứng vững vàn trước mặt những người cá không biết đang nói gì với bọn họ, họ kich động, rất nhiều người cá vây đuôi vỗ nước biển xuất hiện bọt sóng, trên mặt tràn đầy nụ cười. Đoàn người Thích Ngạo Sương đoàn nhảy xuống, Đông Phong Hầu đếm số người, sau đó phất tay triệu hoán ra 7 động vật biển đầu giống con lừa lớn nhỏ khác nhau, phần lưng của các con thú này rất rộng rãi, lỗ mũi thật dài, lỗ tai hình bầu du͙c, cái đuôi cuốn cuốn, cái cổ thật dài. Bảy động vật biển đứng yên tai chổ. “Ừ.” Đông Phong Hầu phất tay lần nữa, trong tay hắn xuất hiện 7 vật hình cái loa, rồi đưa ọi người nói ” Cái loa thú này có thể tạo không khí cho chúng ta, mặc dù không thể làm cho chùng ta tránh được nước biển, Nhưng nó có thể cung cấp không khí cho chúng ta thở được. Đeo nó ở trước ngực.” Đông Phong Hầu dứt lời, đeo nó lên ngực hắn, những người khác rối rít làm theo. “Đi.” Đông Phong Hầu dẫn đầu cởi tránh nước thú, leo lên lưng động vật biển có cái đầu giống con lừa. Những người khác cũng đeo loa thú, leo lên lưng những con còn lại theo sau. “Thần ca ca.” Kiều Sở Tâm ôm cổ ma thú cúi đầu nhìn mình cái loa kỳ quái trước ngực, cái loa. Hé ra kép lại như đang hô hấp. Thời điểm Động Phương Hầu triệu hồi những Ma thú động vật biển, trong lòng Phong Dật Hiên và Tập Ít Kì Tập Ít Tư sợ hãi, Triệu Hoán Sư rất ít, Triệu Hoán Sư cường đại như Đông Phong hầu còn ít hơn. Con bò Mu Mu rống một tiến há to miệng, một cỗ lực lượng khổng lồ làm toàn bộ họ bay ra ngoài. Người cá kêu lên sợ hãi, theo nước biển bơi ra ngoài. Thích Ngạo Sương chỉ cảm thấy trước mắt có một cỗ xung lượng ập vào mặt, phía ngoài nước biển dâng lên. Phốc Con ma phú mà nàng đang cưỡi kêu lên một tiếng, xuất hiện một lớp màng mỏng giống như kết giới đem nàng và ma thú bao lại, tạo thành một không gian nhỏ. Bạch Đế và Hắc Vũ đứng trên vai Thích Ngạo Sương, nhìn xung quanh. Ơ ơ hhhh Con thú cưỡi phát ra tiếng kêu, sau đó bơi về phía trước, tập họp lại với nhau. Người cá kich động bơi đi, thỉnh thoảng dừng lại nhìn ân nhân cứu mình có theo sau hay không. Đông Phong Hầu duỗi ngón tay trước mặt “Nhìn xem, đó chính là đế đô Người cá.” “Đế đô?” Thích Ngạo Sương nghi ngờ nói “Chẳng lẽ bọn họ còn có những trấn nhỏ và thôn?” “Đúng, cách đế đô không xa.” Đông Phong Hầu giải thích “Muốn đền ơn cho chúng ta phải đưa chúng ta đến Đế đô.” Ánh sáng dưới lòng biển rất mờ, nhưng tòa thị trấn của người cá thì rất lung linh, tản ra ánh sáng năm màu sắc xinh đẹp. Cả thành thị xây dựng trên những tảng san hô, xây dựng bằng một loại đá màu trắng. Mà trên tảng đá đó có khảm rất nhiều các loai khoáng thạch và vỏ ốc xinh đẹp. Có rất nhiều rong biển bám lên, theo dòng nước lay động , giống như Tiên cảnh . “Thật đẹp!” Kiều Sở Tâm cảm thán. Những người cá ở trước mặt, bơi vào các thành trì xôn xao. Mọi người ghìm chặt dây cường những ma thú cưỡi dừng cách xa cửa thành, bọn họ biết, cho dù bọn họ cứu người cá, nhưng tộc Nhân Ngư vô cùng bài xích loài người, tùy tiện đi vào sẽ đưa tới hiểu lầm. Cứ để cho những người cá đó bàn luận. Cửa thành xôn xao một hồi lâu mới bình tĩnh lại, đoàn người cá nhanh chóng đi vào thành. Mọi người kiên nhẫn chờ đợi, qua thật lâu, rốt cuộc cửa thành có động tĩnh. Một người cá nam chậm rãi bơi tới, trên người bọn họ không có bất kỳ đồ trang sức, tóc màu xanh lá cây, có người màu xanh dương, cổ tay có những lớp vảy cá thật dài, trên lưng là chiếc kỳ thật dài và bén. “Các vị ân nhân, vô cùng cảm tạ các ngươi đã cứu bạn của chúng ta.” Người cá cầm đầu mở miệng. Nói ngôn ngữ của nhân loại, cảm kich, những người cá phía sau đều cúi đầu cảm tạ họ. Đông Phong Hầu cau mày, cảm giác có chút không đúng, nhưng không thể nói ra. “Các vị là ân nhân của chúng ta chùng ta nhất định sẽ nhới mãi không quên Vương của chúng tôi phái chúng tôi tới đây vô cùng cảm tạ. Muốn hỏi các vị muốn trả ơn như thế nào?” Giọng điệu của người cá cầm đầu rất có lễ, đáy mắt thì lai không che giấu sự khinh thường. Nhân loại, làm sao có lòng tốt cứu bọn họ? Không có tâm tứ khác mới lạ? Đánh chết bọn họ cũng không tin. Đông Phong hầu chân mày nhíu chặt hơn, hắn cuối cùng hiểu này cổ có cái gì không đúng là cái gì rồi. Mặc dù bọn họ cứu Nhân Ngư tộc, nhưng là Nhân Ngư tộc lại hình như không có quá lớn thành ý. Cứu nhiều người như vậy cá, chẳng những không có ý tứ mời hắn cửa vào thành, ngay cả vua của bọn họ cũng không có lộ diện, chỉ là phái một người cá hộ vệ đội trường tới đàm phán. Hình như muốn dùng một chút tài vật vì vậy chấm dứt. Thích Ngạo Sương cười nhạt, không nhanh không chậm nói “Các ngươi cho là chúng ta cần gì?” “Bảo thạch? Trân châu? Quáng thạch?” Đội trưởng người cá mở miệng hỏi. Loài người không phải là luôn tìm kiếm nhữn thứ này sao? Cứu bọn họ muốn đến nơi này chẳng qua và vì những thứ này? bản tính của loài người chính ác liệt xấu xí như thế! Những người trong đội người cá kinh thường, cũng khẽ nhăn mày lại. “Thì ra mạng của bạn các ngươi cũng chỉ bằng những thứ đó.” Thích Ngạo Sương lạnh lùng cười một tiếng. Đội trưởng người cá ngẩn ra, tiếp sắc mặt tối xuống, trầm giọng nói “Nhân loại không phải các ngươi thích nhất nó sao?” “Ta có nói ta thích sao? Xem ra Tộc Nhân Ngư của các ngươi có ân không báo, tự ình là đúng. Đem cái ý nghĩ nông cạn ấy nghĩ về bọn ta.” Thích Ngạo Sương không chút khách khí lạnh lùng nói. “Đúng, Tộc Nhân Ngư lại tự ình đúng.” Tập Ít Kì sớm đã khó chịu, mở miệng phụ họa. “Ngươi!” sắc mặt đội trưởng người cá dần dần đen xuống. Tộc Nhân Ngư rất kiêu ngạo không tha chó ai xem thường họ. Hiện tại người trước mắt là thiếu niên nói họ không biết bào ơn, còn tự cho là đúng. Làm sao bọn họ có thể chịu được. “Vậy xin hỏi các ngươi muốn gì?” đội trưởng Nhân ngư nhịn tức giận trong lòng khách khí hỏi. Bọn họ dù sau cụng là ân nhân. Thái độ quá mức cứng rắn không tốt lắm. “Ta cứu bạn của các ngươi, chính nghĩ có báo… Nhưng mà, ta không nghĩ muốn những thứ đó. Đi nói với Vương của các ngươi, thứ ta muốn chính là Thần Vũ. Nếu không đưa ta, ta sẽ mạnh mẽ lấy. Đừng tưởng rằng ta đang uy hiếρ, ta năng lực này.” Giọng Thích Ngạo Sương lạnh lẽo, đáy mắt cũng không một tia ấm. “Ngươi! ! ! Người quá cuồng vọng, đừng tưởng rằng các ngươi cứu bạn của chúng ta thì có thể cuồng vọng và vô lễ như vậy!” Đội trưởng người cá nhìn Thích Ngạo Sương cuồng ngạo trước mắt, trong lòng dâng lên lửa giận, nắm chật dây cương trên tay, những người phía sau mặc dù không hiểu đội trưởng mình đang nói gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt này của đội trưởng thì cũng biết rõ mấy phần. “Hừ!” Thích Ngạo Sương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hơi trầm xuống. Đội trưởng Nhân Ngư cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh tới, đánh hắn lui mấy bước về phía sau, huyết khí trong lòng ngực sôi trào. Hắn rên lên một tiếng, khi thân thể nình ổn lại, là đo những người sau lưng đở hắn, toàn bộ họ đề phòng nhìn đám người Thích Ngạo Sương. Đội trưởng Nhân ngư vươn tay ngăn lai, nhìn Thích Ngạo Sương cắn răng lạnh lùng nói “Ta không biết Thần Vũ là gì.” “Ngươi không phải biết không đại biểu là Vương của các ngươi không biết.” Thích Ngạo Sương không nhịn lạnh lùng nói “Nếu tộc Nhân Ngư của các ngươi không báo ơn thì đừng trách ta không khách khí!” Sắc mặt Đội trưởng người cá trắng bệt, cắn răng nhìn Thích Ngạo Sương hồi lâu lạnh lùng nói “Các ngươi chờ ở đây, ta bẩm báo Vương.” Đoàn người cá vội vã bơi vào thành. Truyện Audio Tài Năng Tuyệt Sắc Full. Thể loại Xuyên không, dị giới, ma pháp, thiệu Nàng là một người lạnh lùng, nham hiểm khi xuyên qua liền trở thành một đại tiểu thư quý tộc mỹ nhân tuyệt sắc vừa háo sắc lại bất một lần tai nạn vì đuổi theo nhị hoàng tử điện hạ điển trai, không lâu sau đó, tài năng hiện ra gây chấn động thiên sĩ bảo vệ cho nàng rất bất ngờ khi thấy tài năng đột xuất như vậy, hắn tỏ ra kinh ngạc, hoài nghi. Nàng, thật sự vẫn là nàng như trước đây sao?Một lần trong rừng, nàng bị một tên nam nhân không tài năng học thức ngăn lại “Đừng giả bộ, ngươi không phải luôn khao khát muốn ở cùng một chỗ với ta sao?”. Trước kia hắn tránh nàng còn không kịp. Sau một khắc, trong rừng truyền đến một tiếng kêu như heo bị giết, vang tận mây xanh, khiến cho tất cả loài chim trong rừng kinh hãi bay đi.... Truyện xuyên không chẳng phải vẫn luôn khiến người ta thích thú với những tình huống xuyên qua, câu chuyện vượt thời gian đầy lắng đọng, chạm đến lòng người đọc, khiến bạn có đôi chút nghĩ suy lại có lúc đắn đo, không biết phải làm sao. Truyện Tài Năng Tuyệt Sắ c của tác giả Vô Tình Bảo Bảo, chính là một truyện đầy hấp dẫn như vậy, lại mang theo yêu tố truyện ngôn tình đang để theo dõi. Chuyện gì sẽ xảy ra khi một người lạnh lùng, phúc hắc như nàng xuyên qua trở thành một đại tiểu thư quý tộc háo sắc lại vô dụng? Đại tiểu thư là một người ngu ngốc, háo sắc. Vì đuổi theo nhị hoàng tử mà rơi xuống ngựa rồi hôn mê bất tỉnh. Lần nữa mở mắt lại trở nên lạnh lùng, bức người. Không lâu sau đó, tài năng hiện ra, khiến cho lòng người khiếp sợ. Ở nơi này, người có ma pháp, đấu khí sẽ trở nên mạnh mẽ, kiêu ngạo. Nàng muốn đi con đường nào? Vả lại, sắc đẹp của nàng thật thần bí, khiến cho thiên hạ chấn động, mở ra một cái đường phản nghịch. Nhị hoàng tử tuấn mĩ chịu sự khiển trách của hoàng thượng, bất đắc dĩ phải đến phủ Công Tước thăm hỏi đại tiểu thư háo sắc đang bị thương vì rơi xuống ngựa. Lại nghe nha hoàn kia nói, tiểu thư không rãnh. Đến khi nhìn thấy đại tiểu thư đang nhàn nhã uống trà ở đình viện, hoàn toàn không đếm xỉa đến hắn, khuôn mặt nhị hoàng tử bỗng nhiên có phần run rẩy. Kỵ sĩ bảo vệ cho nàng - Tẫn Diêm, vẫn luôn dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn nàng. Nhìn thấy tài năng của nàng thì kinh ngạc, hoài nghi. Nàng, thật sự vẫn là nàng như trước đây sao? Liệu đi đến cuối thì mọi việc còn trớ trêu vào định mệnh không, đọc truyện để tìm câu trả lời, đồng hành cùng chuyến hành trình dài của nữ chính, bạn cũng có thể tìm đọc các truyện khác cùng thể loại như Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn , Vương Phi Mười Ba Tuổi , Y Thủ Che Thiên ,... Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Tài Năng Tuyệt Sắc! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Tôi là Ê-ri Thanadda Sawangduean Tại Conan thế giới làm Tử thần Tiên thuyền Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi Y Hinh Bản Tọa Vũ Thần Nhạc Nhạc Sơn Nhân Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc Nhất Chỉ Vô Kê Băng Phi Độc Sủng Khủng Long Con Cùng đọc truyện Tài Năng Tuyệt Sắc của tác giả Vô Tình Bảo Bảo tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Xuyên không, dị giới, ma pháp, NgocQuynh520Editor nhok tinh nghich, Đường Nhã, collenealBeta btdrvhGiới thiệuNàng là một người lạnh lùng, nham hiểm khi xuyên qua liền trở thành một đại tiểu thư quý tộc mỹ nhân tuyệt sắc vừa háo sắc lại bất một lần tai nạn vì đuổi theo nhị hoàng tử điện hạ điển trai, không lâu sau đó, tài năng hiện ra gây chấn động thiên sĩ bảo vệ cho nàng rất bất ngờ khi thấy tài năng đột xuất như vậy, hắn tỏ ra kinh ngạc, hoài nghi. Nàng, thật sự vẫn là nàng như trước đây sao?Một lần trong rừng, nàng bị một tên nam nhân không tài năng học thức ngăn lại “Đừng giả bộ, ngươi không phải luôn khao khát muốn ở cùng một chỗ với ta sao?”. Trước kia hắn tránh nàng còn không kịp. Sau một khắc, trong rừng truyền đến một tiếng kêu như heo bị giết, vang tận mây xanh, khiến cho tất cả loài chim trong rừng kinh hãi bay đi. Khắc Lôi Nhã tuyệt đối không phải là người lương thiện, đáng tiếc lão già Khắc Lý Phu háo sắc giờ phút này lại hoàn toàn mù quáng muốn nhận nàng làm đệ tử, không phát hiện ra điểm này. Tẫn Diêm giảm tốc độ, đợi hai người đi lên phía trước, hắn thì đợi ở phía sau.“Tại sao ta phải làm đệ tử của ngươi?” Khắc Lôi Nhã cau mày, bộ dáng sầu não.“Làm đệ tử của ta, ngươi có thể đi ngang tức là muốn làm gì cũng được, không sợ ai không ai có thể ngăn cản, giống được bảo kê, có ô dù.” Bộ dáng Khắc Lý Phu phô trương, giống như đám nhà giàu mới nổi. Dĩ nhiên, lời này tuyệt đối là rất thật! Khắc Lý Phu không chỉ rất háo sắc, hơn nữa lại siêu cấp bao che. Coi như đệ tử của hắn sai, nhưng hắn vẫn sẽ bảo vệ đến cùng, như bảo vệ con gà con. Đương nhiên để trở thành đệ tử của hắn là việc rất khó, đến nay, hắn chỉ mới có hai đệ tử. Khắc Lôi Nhã là người thứ ba hắn nhìn trúng. “Còn gì nữa không?” Khắc Lôi Nhã tỏ vẻ khinh thường “Không thấy chỗ tốt đâu hết, nói cụ thể chút đi.” Khắc Lý Phu há miệng, con ngươi khẽ chuyển, trong lòng lại vui mừng, nha đầu xinh đẹp này nói như thế, tức là mình có cơ hội.“Cái này cho ngươi, nha đầu xinh đẹp. Khi ngươi bóp vỡ nó, có thể gọi một linh hồn thiên sứ hai cánh bảo vệ ngươi.” Trong tay Khắc Lý Phu lập tức hiện ra một chiếc dây chuyền, là hình giọt nước trong suốt, dưới ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh. Vật này, hắn thắng cuộc với cái lão gìa vô sỉ hèn hạ hạ lưu kia. Một lần đánh bạc lại đặc biệt đại thắng, cuối cùng vì mình không có đệ tử có thể sánh với đệ tử của hắn ta nên rất tức Lôi Nhã liền nhận lấy, không chút khách khí. Thấy bộ dáng đau lòng của Khắc Lý Phu, Khắc Lôi Nhã cũng biết đây là vật quý giá nhưng sợ rằng trong mắt hắn cũng chẳng đáng là bao.“Giờ có thể gọi ta tiếng sư phụ chứ?” Khắc Lý Phu vui vẻ Lôi Nhã lại đung đưa dây chuyền trong tay “Vật này chỉ dùng một lần, bóp nát sẽ không còn nữa? Ngộ nhỡ đối phương rất mạnh, trực tiếp giết đồ vật ta triệu hồi ra. Vậy không phải ta chết chắc sao? Đệ tử của hiệu trưởng học viện Húc Nhật còn được tặng một chiếc vòng tay Khinh Phong đấy. ” Khắc Lôi Nhã đưa chiếc dây chuyền lên không trung, khinh thường quay mấy vòng. Trong lòng cũng nói thầm, tên Thánh Ma Đạo Sư nay, đồ tốt còn có thể ít sao? Chút đồ nho nhỏ này muốn mình hài lòng sao?Khắc Lý Phu nháy mắt, không có chút hổ thẹn nào, chợt cười hắc hắc đứng lên “Vật kia có gì tốt chứ. Cái này cho ngươi, cái này cũng cho ngươi, còn cái này nữa.” Khắc Lý Phu thoáng một cái, nhiều thứ đồ tốt khác lại hiện trên tay. Khắc Lôi Nhã hiểu, Khắc Lý Phu nhất định có không ít vật phẩm truyền thuyết quý hiếm. Là chiếc nhẫn không gian còn là túi không gian, cũng không thể biết được.“Những thứ này là cái gì?” Khắc Lôi Nhã nhìn chằm chằm những thứ trên tay Khắc Lý Phu nghi ngờ hỏi.“Cái này là áo choàng ẩn thân, ngươi có thể biến mất thân hình, nhưng thời gian chỉ có 10 phút. Cái này là vòng tay thuấn di, nhưng ma pháp cao thâm này không cách nào đem trở về đường cũ, chỉ có thể lui về sau mười lăm mét trong bài là 15m, nếu dịch ra thước cho hợp văn phong thì gần 7 thước, 1thước = 0,23m. Chỉ là đây cũng đủ thời gian cho ngươi thoát chết khi nguy hiểm rồi. Cái cung tên nhỏ này là vũ khí ma pháp. Chỉ cần rót chút ma lực vào sẽ có mũi tên ma pháp, căn cứ vào thuộc tính của ngươi, mũi tên khi phát ra sẽ mang thuộc tính ấy. Thuộc tính của ngươi là hoả, nên sau này sẽ có Hoả Viêm.” Khắc Lý Phu cười hắc hắc, những thứ này quý hiếm vô cùng, tốt hơn nhiều so với vòng tay khinh phong của Lạp Tây Á. Món thứ nhất, thật sự là quá quý giá, quá quý giá. Bảo vật như vậy mà rơi vào tay một thích khách, dù chỉ là 10 phút ngắn ngủn, cũng là trí mạng vô cùng. Bảo vật thứ hai, vòng tay lui về phía sau mười lăm mét có ý nghĩa gì chứ? Pháp sư kiêng kỵ nhất là cận chiến, phải cách xa kẻ thù, nên vô cùng có lợi. Cái cuối cùng, mũi tên khéo léo, vô cùng đẹp, phía trên có khắc hoa vàng, hoa khắc trên đó phát ra chút ma pháp nhàn nhạt, ẩn dấu ma pháp dưới bông hoa ấy, không thể không khen kẻ chế tạo mũi tên này có thẩm mỹ vô cùng cao.“Uh, cám ơn.” Khắc Lôi Nhã không khách khí nhận lấy toàn bộ những thứ này, trong lòng cực kỳ hài lòng, lão già háo sắc này ra tay thật hào phóng.“Hắc hắc, nha đầu xinh đẹp, bây giờ có thể gọi một tiếng sư phụ rồi chứ?” Khắc Lý Phu vui vẻ ra mặt, nói.“Uh ~~ cái này ~~” Sắc mặt Khắc Lôi Nhã có chút nghiêm túc “Trước ta nói cho ngươi, ta đã có lão sư hắn chính là lão sư nhập môn của ta. Nên nếu ngươi là sư phụ ta, chỉ có thế là nhị sư phụ, xếp sau có điều kiện này mặt Khắc Lý Phu hi hi ha ha rốt cuộc biến sắc. Nhị sư phụ? Đến tận bây giờ chưa từng nghe qua kiểu xưng hô như thế. Mình đường đường là một Thánh Ma Đạo Sư lại xếp sau người ta? Có lầm không vậy?“Người kia cũng là Thánh Ma Đạo Sư?” Khắc Lý Phu giận dữ hỏi.“Không phải.” Khắc Lôi Nhã lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc kì lạ, nói “Đây là điều kiện duy nhất của ta, nhưng cũng là điều kiện ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.”“Được.” Ai ngờ, Khắc Lý Phu lại hào sảng đồng ý, bởi lòng hắn đã có tính toán. Rồi Khắc Lý Phu híp mắt nói “Bây giờ có thể kêu một tiếng sư phụ được chứ?” “Dạ, sư phụ.” Khắc Lôi Nhã lúc này dứt khoát kêu lên.“Ha ha, ha ha ha ha …… Tốt! Tốt! Tốt!!!” Khắc Lý Phu ngửa mặt lên trời cười lớn, cười đến thiếu chút nữa đã ngã lộn khỏi ngựa. Lần này mình rốt cuộc có thể tự hào rồi!Tẫn Diêm xa xa thấy Khắc Lý Phu cười thiếu chút nữa ngã khỏi ngựa, cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Hắn nhận Khắc Lôi Nhã làm đệ tử? Trời ạ! Chuyện không thể tượng tượng nổi thật sự đã xảy ra! Khắc Lôi Nhã rốt cuộc có điểm nào hơn người mà mình không phát hiện ra? Tại sao nhân vật trong truyền thuyết này lại coi trọng Khắc Lôi Nhã? Tẫn Diêm vẫn trăm lời không thể giải thích nổi. Chỉ là, tin tức này nên sớm thông báo cho công tước đại nhân. Còn người kia ……“Đồ đệ bảo bối à, ngươi đến núi Tật Phong làm gì?” Khắc Lý Phu nháy mắt nhìn Khắc Lôi Nhã hỏi.“Làm nhiệm vụ hái thảo dược, kiếm tiền. Còn có đánh một ít ma thú, rèn luyện kinh nghiệm.” Khắc Lôi Nhã thuận miệng nói. Với việc bí pháp tinh thần, Khắc Lôi Nhã cũng không muốn nhiều người biết, huống chi đây là tài sản quý báu mà đại sư phụ Ô Mã Lý tặng cho. Vừa rồi Khắc Lý Phu vừa nghe mình là nhị sư phụ, sắc mặt đại biến, nàng không phải là không thấy, cách sáng suốt nhất chính là trước mặt nhị sư phụ không nên nói nhiều về đại sư phụ.“Ưm. Kỵ sĩ của ngươi thực lực cũng không tệ, có tài nghệ của Đại Kiếm Sư. Có hắn ở bên người sẽ không có nguy hiểm gì. Ta còn chuyện phải xử lý, muốn tìm vài người. Chờ ngươi làm xong nhiệm vụ trở về Công Hội Ma Pháp tìm ta. Ta sẽ dốc hết sức dạy tất cả cho ngươi.” Nét mặt Khắc Lý Phu thoải mái hơn. Lần này đi theo Khắc Lôi Nhã, thuận lợi nhận Khắc Lôi Nhã làm đệ tử, hắn phải nhanh về để xử lý việc kia Lôi Nhã trong lòng giật mình, một là vì Khắc Lý Phu nói Tẫn Diêm có thực lực, thứ hai hẳn vì Khắc Lý Phu gấp gáp như vậy, chuyện kia nhất định không phải là chuyện đơn giản. Tẫn Diêm không phải chỉ là Đại Kiếm Sĩ sao? Thế nào lại là Đại Kiếm Sư? Vượt những 2 cấp bậc? Nói vậy Tẫn Diêm cố ý che giấu thực lực của mình? Khắc Lý Phu coi trọng Khắc Lôi Nhã, Khắc Lôi Nhã cũng nhìn được. Nhưng làm sư phụ lại không theo để chỉ dẫn đệ tử, bây giờ lại vội vã về thành, nhất định là có chuyện lớn..........................

tài năng tuyệt sắc