Hợp âm bài hát Muốn Nói Với Em [Dm]Màn đêm buông xuống, mình [G]tôi ngồi uống cạn ly rượu cay Để [C]tâm hồn vơi bớt đi những ưu phiền [Dm]Tự hỏi ngày mai bình [G]minh sẽ lên có làm tôi hết [C]cô đơn? [Dm]Từng giây từng [G]phút trôi qua, tôi cứ [Em]nhớ 1 người giờ không còn [A7]nhớ tôi
Tăng nguy cơ trầm cảm Nhìn chằm chằm vào điện thoại sau 11 giờ đêm không chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất mà còn ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần của bạn. Ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại di động có thể làm rối loạn kích thích tố và tình trạng giấc ngủ của bạn, từ đó tăng nguy cơ trầm cảm.
- Nam giúp nữ nhận ra gian tình của chồng tương lai và cô em. 4. # Chi_Nguyen H 3 ngày 3 đêm. Thằng bé viết 1 bài thơ: Phụ ở trên Liệu rằng còn muốn nữa - Nam tức quá tính đi xử lí, thằng con thò đầu vào hỏi: Ba mẹ làm với nhau xong chưa? (Klq mà ac main làm 3 ngày, thằng
Ngày Đêm Muốn Em #15: Chương 15: Muốn. Chương trước Chương tiếp > Đi đến Chương /71. 00:00 / 00:00. Tương Linh lắc đầu, không đáp. Mới vừa bắn ra, nhưng trong thân thể vẫn cảm thấy trống rỗng đến cùng cực.
Buổi đi chơi cuối cùng diễn ra nhạt nhẽo hơn mọi khi phần do em ngày nào cũng bận bịu chuẩn bị cho chuyến bay ngày mai nên buổi đi chơi chỉ vỏn vẹn 3 tiếng hơn. Cuộc trò chuyện cũng nhạt nhẽo hơn mọi khi. Rồi tiệc cũng tàn, đưa em về trước nhà cũng chỉ chúc em đi an toàn và nói rằng anh cũng
Nhiều đêm, ba về trong giấc mơ của hai anh em, gần ngay trước mắt nhưng muốn ôm ba sao khó đến vậy. "Ba vẫn cười hiền khô, xoa đầu em rồi dặn gắng chăm sóc tốt cho gia đình. Từng có thời gian đêm nào em cũng mơ thấy ba", Trưởng nói rồi quay sang ân cần lau nước mắt cho em gái. Quang Trưởng chuẩn bị đồng phục cho ngày khai trường. (Ảnh: Hồng Nam).
RaXD. Cùng đọc truyện Ngày Đêm Muốn Em của tác giả Thụy Miên tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại Huyền NamidaThể loại Sắc, Cao H, Thanh xuân vườn trường, thịt vănKhi còn đang học cấp ba thì Tương Linh đã thầm mến một chàng trai với vẻ bề ngoài trong veo nhưng lại rất lạnh lùng. Càng không bao giờ dám nghĩ nhìn anh vậy mà lại là người cuồng tình dục. Dù có như vậy thì cô vẫn hy vọng anh cũng sẽ muốn cô. Thật bất ngờ bởi sau nay ước muốn của cô đã thành sự thật, tuy nhiên rằng Lâm Thanh Khải cả ngày lẫn đêm đều muốn cô.
Có chút dinh dính, kèm theo nhiệt độ nóng hổi và hương vị của Linh bị sặc, nhịn không được ho khù khụ. Nhưng ngón tay của Lâm Thanh Khải vẫn giữ chặt gáy của cô, cảm giác xuất tinh dồn dập kích thích,anh không thể khống chế nổi mà than nhẹ một tiếng, dương vật run run tiếp tục hướng miệng cô mà liên tục đâm vào vài to lớn chen vào trong cổ, Hơn phân nửa chất lỏng đậm đặc bị cô nuốt xuống, nhưng vẫn có một chút theo động tác của anh mà tràn ra khóe chất lỏng màu trắng đậm đặc, cùng với nước miếng bị thao biến thành hang động dâm Thanh Khải hơi híp mắt lại, lấy lòng ngón tay lau cho mắt vô tội, cảm tình trắng trong thuần khiết, không biết ăn nói, đúng là của hiếm trên đời.“Trong miệng còn nữa không?” Anhh nhéo nhéo cái cằm của cằm nhỏ của Tương Linh vẫn còn dính ít tinh dịch, cô gật gật Thanh Khải rút một tờ khăn giấy đặt trong lòng bàn tay, đưa tới bên miệng cô “Nhả ra trong tay anh đi.”Tương Linh thích bộ dạng lúc này của anh, dục vọng không hề mất hết, từng động tác đều vô cùng săn sóc. Cô cẩn thận nghe theo.“Hết sạch chưa?” Lâm Thanh Khải hỏi.“Rồi.” Tương Linh ngửa mặt lên “Muốn uống nước.”Anh mở nắp chai nước, đưa cho cô súc sáng trong phòng học khá tối thật sự rất thoải mái, khiến cho có chút buồn ngủ Linh nhặt quần áo lên mặc vào, Lúc mặc áo lót, đang loay hoay cài khuy áo lại thì Lâm Thanh Khải bước tới từ sau lưng tay ấm áp tham tiến vào bên trong nội y, bao lấy trần trụi hai quả nhũ nhục “Ngực sữa của em vừa đủ bàn tay anh.”Tương Linh nhỏ giọng lên án “Vẫn hơi đau.”Lâm Thanh Khải trầm thấp cười “Để anh xem nào.”Anh cởi sạch nửa người trên của cô, mượn chút ánh nắng mặt trời lọt qua khe cửa nhìn thấy trên ngực nhũ có phiếm hồng của dấu tay để lại.“Vừa rồi có chút chịu không nổi.”Anh thấp giọng,“Vừa mới đâm vào trong em một cái, miệng nhỏ của em lền khẩn căng.”Tương Linh muốn nói gì đó, mở miệng nhưng trong nháy mắt lại biến thành âm thanh “ưm“.Đầu lưỡi bị anh chiếm người dừng lại một chút, sau đó đi ra ngoài phòng học, đèn đường bên ngoài đã bắt đầu cổng lớn bắt gặp một nhóm học sinh vừa chơi thể thao đó một người là bạn cùng phòng với Lâm Thanh Khải lên tiếng “Sao vẫn còn ở lại trường, đi chơi cùng tớ không?”Lâm Thanh Khải nép sát bên người Tương Linh “Tớ đưa cô ấy về nhà trước đã.”“Bạn gái mới sao?” Người nọ dường như lúc này mới để ý tới Tương Linh, cười đến có chút hư hỏng “Đưa cô ấy theo cùng đi.”Lâm Thanh Khải từ chối, anh cụp mắt xuống nhìn đồng hồ “Có gì các cậu cứ điện thoại cho tới.”Nhìn bọn họ nói chuyện, Tương Linh hạ thấp nhìn xuống bóng của Thanh Khải đổ trên mặt đất. Cao lớn, mạnh mẽ. Không ai nghĩ rằng một người như vậy mà vừa rồi đây tại phòng học anh còn thở gấp đâm chọc trong miệng cô. Ôm cô, thập chí là liếm cả đằng dưới đó chỉ là cô nghĩ, chứ không nói ra. Đọc truyện tại wattpad của Huyền Namida để ủng Thanh Khải đưa cô đến dưới nhà. anh nhàn nhạt hất cằm “Lên nhà đi.”“Vâng.” Tương Linh cúi đầu đấp. Trong lòng có chút mất mát không nói nên lời. Cuối cùng là như thế này. Cô cùng với anh lúc ấy đã vô cùng thân thiết, giống như chỉ có thể nhơ vào nhau mà sống, tại thân thể da thịt tham luyến mà không thể tách rời. Nhưng đến khi thân thể được thỏa mãn, anh lập tức lại biến thành Lâm Thanh Khải lạnh lùng, xa vậy?” Lâm Thanh Khải cười cười “Không vui sao?”“Không phải...” Tương Linh lắc Thanh Khải im lặng không tiếng động nhìn cô một hồi, bàn tay từ trong túi quần rút ra cầm lấy tay cô, kéo vào góc đèn cực kỳ ít ỏi, trong lòng bàn tay anh nóng rực cả lên, dọc theo thân thể da thịt trơn mịn của cô mà vuốt ve, tiến ra phía sau đầu cô. sau đó cúi đầu, hôn lên môi Tương Linh dường như ngừng xúc tê rầm mà ấm áp, là bờ môi của anh. Đầu lưỡi theo sát mà cạy mở hàng răng của cô, dùng lực tiến vào. Sự mềm dẻo trơn ẩm, liếm láp đến mức khiến cho cả người cô lại nổi lên ngứa Linh vẫn không hiểu ý, đầu lưỡi cô bị anh quấn lộng, tham lam gặm cắn, Cắn mút đến đầu lưỡi cô tê dại, đầu gối cô nhũn ra hết cả hôn Linh bám chặt bờ vai của anh, trong lòng dâng trào cảm xúc không nói thành muốn!
Khi ấy, tôi và anh gặp nhau, tôi là một tình nhân không thể nào đường đường chính chính xuất hiện, anh là một tội phạm đang đào tẩu, cũng không thể nào thấy ánh chĩa súng vào tôi, khuôn mặt cuồng vọng, giương giọng hỏi tôi muốn đi cùng anh không...Trong ván cờ tình yêu này, anh là người chơi, cục diện toàn bộ do anh chi phối, còn tôi chỉ là một con cờ, một con mồi............
Tương Linh đối với Lâm Thanh Khải là nhất kiến chung tới việc gặp được anh cũng rất tầm thường, học kỳ sau của năm nhất trường cấp ba, lúc đó là vào mùa đông, giờ giải lao cô đi xuống lầu còn anh thì đi đó Lâm Thanh Khải mặc trên người một bộ màu đen, ánh mắt tối đen, vẻ mặt đạm bạc. Anh mím môi, có thể là vừa mới đánh cầu lông xong nên trên trán vẫn còn vương một vầng mồ hôi người một người nhìn lên một kẻ nhìn xuống, ánh mắt vì thế mà vô tình phải nhau rồi bất động trong vài mắt của cô rơi trên khuôn mặt Lâm Thanh Khải, hơi chút ngừng lại, sau đó thu qua Linh dừng chân quay đầu nhìn lại. Chàng trai với bước chân rộng lớn có vẻ lười biếng, vóc dáng rất cao, bả vai cực kỳ rộng rãi, cảm giác là một người thiếu niên phi phàm nhưng sức khỏe có chút gầy yếu."Tên hắn là Lâm Thanh Khải." Cô bạn gái đi cùng cô nói."Cậu biết à?""Chắc chỉ có mỗi cậu không biết thôi." cô bạn gái cười rộ lên "Học cùng khối với bọn mình đấy, mới chuyển tới hai tuần trước."Tương Linh "à" một tiếng, yết hầu khẽ gọi nhẩm và ghi nhớ lấy cái tên này để ý những câu chuyện bàn tán giữa các cuộc nói chuyện phiếm thì cô biết được rằng, dường như anh đã có bạn đương là việc không hề hiếm thấy, trong lớp cô cũng có hẳn hai cặp. Có lần Tương Linh xin nghỉ giữa tiết thể dục để quay về lớp học lấy vài thứ, lại gặp ngay một đôi đang trốn ở phía sau tán tỉnh nhau, tay của nam sinh đã vói vào bên trong áo của nữ sinh, cơ thể thiếu nữ xinh đẹp đang độ nở rộ, nhất là bộ ngực được năm ngón tay xoa bóp nhanh chóng rời khỏi chỗ đó nhưng nghĩ lại biểu hiện của nam sinh vừa rồi, cảm thấy thật bỉ loại sự tình dơ bẩn này... liệu có thể cùng làm với Lâm Thanh Khải được không?Cho dù có bạn gái, Lâm Thanh Khải vẫn là đàn ông. Được rồi, nếu gặp lại cô sẽ thử xem sao, anh thật sự là trong veo như ánh trăng, loại thanh thuần này của anh khiến cho Tương Linh thật sự mê vóc của Tương Linh vô cùng xinh đẹp, chỉ là khi tới trường, xung quanh cô đều là những cô gái nói quá nhiều. Còn cô lại hướng nội, vậy nên ở trong lớp cũng không quá thân thiết với cho đến đầu xuân của năm một ngày, Tương Linh phát hiện có một tờ giấy trong ngăn bàn học của mình, có người hẹn cô sau khi tan học đến phía sau văn phòng giáo viên ở cuối cầu thang, không có ký tên, cách viết này có vẻ như là của nam suy nghĩ đối tượng có thể có khả năng lấy cô làm mục tiêu. Trực giác mách bảo, lớp trưởng sớm đã có ý tứ để ý đến phòng phía cuối dãy cầu thang từ lâu đã không còn dùng đến, bình thường rất ít người qua tới bậc thang tại góc rẽ tầng ba, sắc trời hơi chút u ám, Tương Linh cắn môi đi lên tầng xem."Có chuyện gì?" Tương Linh nói."Tớ muốn nói với cậu... thật ra... tớ cảm thấy... cậu... chính là..." Lớp trưởng lắp bắp, khuôn mặt thanh tú càng ngày càng đỏ ửng là lần đầu tiên Tương Linh được tỏ tình, cho dù cô không thích đối phương, nhưng hư vinh của một cô gái cũng khiến cho cô có chút thích thú. Vì vậy cô hơi kiên nhẫn chờ lớp trưởng ấp a ấp úng nói cho lúc này, bên trong cánh cửa vang lên một tiếng cười trầm trưởng có vẻ bị kinh sợ, bặm chặt miệng lại, quay đầu hét lớn "Ai?"Người nọ vừa cười, chờ lớp trưởng nói xong "Cậu thích cô ấy sao, lá gan vẫn còn nhỏ quá."Bất chợt dừng lại, thanh âm của người đó hạ thấp xuống "Chỉ chút chuyện như vậy mà cũng không thể nói ra, tôi cũng bái phục cậu."Lớp trưởng bị sự vô duyên chen ngang, sắc mặt đỏ lựng lên, không dám nhìn Tương Linh, xấu hổ cúi mặt quay người, Linh dở khóc dở cười, tiếng cười qua lớp cửa có chút khàn khàn, trầm thấp, cực kỳ từ Linh không nói chuyện nhiều với Lâm Thanh Khải, nhưng lúc gặp thoáng qua ở trên đường có nghe anh nói chuyện với bạn bè. Giọng nói này sớm đã khắc và trong vẫn còn đứng tại chỗ."Còn không đi?" Qua lớp cửa, Lâm Thanh Khải nhàn nhạt Linh ngẩn ngơ một lúc mới hiểu ra ý của quay người đi, lại ma xui quỷ thế nào mà cô lại dừng chân lại. Lỗ tai gần sát, nghe thấy tiếng thở dốc, còn có cả tiếng con gái rêи ɾỉ. Tuy chưa từng trải qua nhưng nghe thấy âm thanh này lại khiến cả người cô nóng ran nháy mắt liền nổi da mặt cô tự ngăn chính mình lại, nhưng một mặt lại như nghiện, nhịn không được nhận ra Lâm Thanh Khải từ trong tiếng thở. Ý đồ đen tối chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙© với anh lại trở về trong đầu óc, khiến cho cô nổi lên một trận tê thanh của anh giống như mang theo điện, truyền từ màng tai tới các nơi trên thân thể, kí©ɧ ŧɧí©ɧ một loại cảm giác xa lạ, ngứa ngáy đến tê dại, vô cùng quái là ở chỗ hạ bộ phía bên dưới, co rút nhanh vài cái, dường như còn đang chảy ra chất Linh ngồi xổm xuống, cắn Thanh Khải sớm nghe được tiếng bước chân của cô. Cửa không khóa kín, theo khe hở có thể nhìn thấy bóng dáng ở bên người nhỏ nhắn, tóc gái sao? Anh nhếch khẽ môi, bàn tay nắm lấy hạ bộ thô to càng khẩn bàn, đoạn phim bên trong chiếc điện thoại đang tới đoạn cao trào, người phụ nữ rên lên một tiếng phóng đãng. Anh lại dời mắt đi, động tác chậm tay bạn gái một thời gian, đã lâu chưa được tiết dục, khó chịu vô cùng. NHưng dù dùng tay mân mê như thế nào cũng không thể bằng sự bức ép của tiểu huyệt con gái. Anh ngẩng đầu, nheo mắt nhìn về người phía bên ngoài gái đang nghe lén này... Thật muốn đem cô đặt lên bàn sau đó trực tiếp xuyên thẳng vào.
ngày đêm muốn em