CHLB Đức là một cường quốc kinh tế hàng đầu trên thế giới: - GDP đứng thứ 3 trong các cường quốc kinh tế thế giới, sau Hoa Kì và Nhật Bản. - Cơ cấu GDP: nông nghiệp 1%, công nghiệp và xây dựng 29%, dịch vụ 70%. - Năm 2004: giá trị xuất khẩu đứng đầu thế giới (911,6 Vì sao Chiến tranh lạnh diễn ra? Nền kinh tế Mỹ hưởng lợi từ cuộc chiến tranh này, trong khi kinh tế Liên Xô hầu như bị hủy hoại. Cuộc chơi kết thúc và Mỹ, sau một đêm, đã trở thành siêu cường duy nhất của thế giới. Di sản để lại của Chiến tranh Lạnh là Trung Mỹ là nhà phân phối chính hãng các thương hiệu hàng đầu thế giới, trong lĩnh vực máy thẩm mỹ ý tế công nghệ cao của Mỹ, Israel, EU ( Đức, Ý, Anh, Đan Mạch), Hàn quốc. Với kinh nghiệm hơn 12 năm tại Việt Nam, công ty đã tư vấn chuyển giao công nghệ và nhập khẩu phân phối đến các bệnh viện, spa, clinic Châu Mỹ là thị trường tiềm năng với 35 quốc gia, dân số hơn 1 tỷ người và GDP vượt 27,3 nghìn tỷ USD (năm 2020). tình hình kinh tế toàn cầu có nhiều biến động, lạm phát tại các nước sẽ ảnh hưởng đến chi tiêu của người tiêu dùng, chi phí sản xuất, năng lượng Mỹ là đất nước đặt nền tảng của Kinh Thánh - tức là Lời của Đức Chúa Trời làm nền tảng quản trị quốc gia. Tổng thống Mỹ khi nhậm chức đều đặt tay trên Kinh Thánh để tuyên thệ sẽ quản trị đất nước theo sự dạy dỗ của Kinh Thánh. Tôi cho rằng đây là yếu tố quan trọng khiến Mỹ luôn giữ vị thế siêu cường số một thế giới kể từ khi lập quốc đến nay. Liên Xô tan rã, nhưng Liên bang Nga vẫn tiếp tục tồn tại và tiềm lực quân sự kế thừa Liên Xô, không phải là một cường quốc bại trận để chấp nhận một trật tự thế giới do Mỹ sắp đặt. Các trung tâm kinh tế, các cường quốc khu vực như Liên minh châu Âu (EU), Trung 9rRHU2v. america will remain the superpower. Nhìêu nhà kinh tế và nhà bình luận của Mỹ cũng than thở trong cùng một điệu buồn như thế. Nhưng vẫn có nhiều ý kiến khác hẳn, điển hình là một bài báo của The Wall Street Journal ra ngày 14 tháng bá chủ thị trường của Mỹ còn rất vững Phải mất hơn 2 thế kỷ và 11 trận bao vây, thủ đô Constantinople của các đế quốc Thiên chúa giáo thay nhau trị vì từ năm 330 mới rơi vào tay đế quốc Thổ Nhĩ kỳ vào năm 1453. Phải hai cuộc chiến tranh thế giới, một trận suy thoái kinh tế toàn cầu và một phần cuộc chiến tranh lạnh, vương quốc Anh mới chịu xuống khỏi bệ vàng đế quốc hàng đầu. Vậy thì nên cá một ăn mười là kỷ nguyên bá chủ thị trường của nước Mỹ không thể chấm dứt chỉ vì một cuộc khủng hoảng tài chính. Tuy nhiên anh khổng lồ có té ngồi thì vẫn còn cao hơn nhiều so với các ông lùn khác, dù đó là các đầu tàu kinh tế trên thế giới. Nhưng nhiều nước khác vẫn nghĩ ngược lại. Các nhà lãnh đạo thế giới của Đức, Nga và Iran đồng thanh tiên đoán điều gọi là kỷ nguyên bá quyền tài chính và bá quyền nhiều mặt khác của Hoa Kỳ đã chấm dứt. Báo chí châu Âu đã đành, mà cả báo Mỹ cũng than thở không khác. Tuy nhiên anh khổng lồ có té ngồi thì vẫn còn cao hơn nhiều so với các ông lùn khác, dù đó là các đầu tàu kinh tế trên thế giới. Kinh tế thế giới suy trầm không chắc đã bất lợi cho Mỹ Lúc tệ hại nhất ở Hoa Kỳ là lúc chỉ số Dow Jones mất 25% trong ba tháng, vào hôm thứ hai 13 tháng 10. Thì khi đó chỉ số chứng khoán của Đức mất 28%, của Thượng hải Trung Quốc mất 30%, Nhật 37% và Nga 61%. Mỹ mất, nhưng cũng chẳng ai hái được cái lợi ấy. Kinh tế thế giới suy trầm cũng không chắc đã bất lợi cho Mỹ. Xứ mỏ dầu Venezuela chống Mỹ đang bắt đầu phá sản khi dầu thô xuống dưới 80 đô la một thùng. Hệt như vậy, là hai cường quốc dầu khí Nga và Iran, những nước ghét Mỹ không kém gì Venezuela, còn khốn khổ hơn vì lạm phát và mất niềm tin của giới đầu tư. Nga không chừng sắp cạn sạch 550 tỉ dự trữ ngoại tệ nhanh hơn dự kiến. Món tiền cứu nguy tài chính của Mỹ so ra cũng vậy. 700 tỉ đô la xem ra quá lớn, nhưng chỉ là hơn 5% GDP của Mỹ. Quỹ cứu nguy của Đức từ 400 tỉ đến 536 tỉ đô la đã chiếm từ 12% đến 16% GDP, của Anh 835 tỉ chiếm tới 30% GDP của vương quốc. Lúc tệ hại nhất ở Hoa Kỳ là lúc chỉ số Dow Jones mất 25% trong ba tháng, vào hôm thứ hai 13 tháng 10. Thì khi đó chỉ số chứng khoán của Đức mất 28%, của Thượng hải Trung Quốc mất 30%, Nhật 37% và Nga 61%. Tất nhiên Mỹ cần hơn 700 tỉ để hồi phục thị trường, nhưng hãy lưu ý rằng tỉ lệ nợ của chính phủ Mỹ trên GDP là khoảng 62%, còn ở khu vực sử dụng đồng Euro thì tỉ lệ đó là 75%, ở Nhật là 180%. Mỹ vẫn là nơi thu hút đầu tư trực tiếp FDI mạnh nhất thế giới, và là môi trường đầu tư tốt hàng thứ ba sau Singapore và New Zealand, theo số liệu của Ngân hàng Thế Giới. Vài tuần qua Mỹ còn bị mạnh mẽ chỉ trích một cách bất công về sự minh bạch trong nền tài chính. Thị trường tài chính Mỹ đã không tuyệt đối minh bạch trong một lúc một nơi nào đó, đúng. Nhưng dù sao Mỹ vẫn là một nước luôn luôn đòi hỏi sự phổ biến những thông tin kịp thời và chính xác về tài chính, và một nước như vậy thì phải bền sức hơn, dẻo dai hơn về tài chính so với những nước không đòi hỏi như thế. Nếu gọi những công ty tài chính lớn Fannie Mae và Freddi Mac của Mỹ là những quả bom nổ chậm, đã nổ, thì hệ thống xí nghiệp quốc doanh của Trung Quốc sẽ nổ mạnh hơn biết bao nhiêu lần trong tưong lai không xa. Bị gọi là kém minh bạch, nhưng người ta quên rằng khuyết điểm của hệ thống tài chính Mỹ bị lộ ra truớc tới mấy tháng so với khi những yếu kém của đầu máy kinh tế châu Âu bị hiện nguyên hình. Vì thế mà đô la lên giá trong mấy tháng nay. Và cũng nhờ thế mà Hoa Kỳ sẽ vượt qua khủng hoảng nhanh hơn nhiều so với một đầu máy kinh tế khác như Nhật Bản, đã phải ôm chặt mà che kín lấy cuộc khủng hoảng ngân hàng trong hơn nửa thập niên 1990. Nếu gọi những công ty tài chính lớn Fannie Mae và Freddi Mac của Mỹ là những quả bom nổ chậm, đã nổ, thì hệ thống xí nghiệp quốc doanh của Trung Quốc sẽ nổ mạnh hơn biết bao nhiêu lần trong tưong lai Hoa Kỳ sẽ vượt qua cơn sóng dữ này cách nào, và nhanh chóng ra sao, thì mọi người đã biết. Suy trầm là một dữ kiện định kỳ của đòi sống kinh tế, kéo dài khoảng từ 6 đến 16 tháng. Suy thoái kinh tế nặng nề thì về căn bản lại là sự kiện chính trị có thể kéo dài cả 10 năm hay lâu hơn thế. Nếu nền hành pháp trong nhiệm kỳ Tổng thống sắp tới của Mỹ mà khôn ngoan, thì họ sẽ làm tất cả những gì có thể làm, để giúp cho thị trường tài chính không còn gì mờ ám, cứ để cho suy trầm diễn tiến, trong khi làm mọi điều khả dĩ để bảo vệ vững chắc cho một hệ thống tài chính có thể giúp ích cho người dân một cách tuyệt hảo. Nếu hành pháp Mỹ sắp tới mà không đủ khôn để làm được như vậy, thì họ sẽ lao đầu vào những cuộc thử nghiệm to lớn kéo dài nhiều năm. Nhưng đằng nào thì nước Mỹ rốt cuộc cũng sẽ hồi phục được tầm vóc kinh tế xứng đáng của mình, và giữ vững thứ hạng xưa nay trên trường quốc tế. Năm năm sau trận đại hồng thủy tài chính thế giới 2008, kinh tế toàn cầu vẫn chưa khởi sắc trở lại. Đe dọa khu vực đồng euro tan vỡ tạm lùi vào quá khứ, nhưng châu Âu vẫn chưa tìm cho mình một mô hình phát triển ổn định. Hoa Kỳ chờ đợi gặt hái những thành quả kinh tế tốt đẹp hơn so với 2012. Ban lãnh đạo mới của Trung Quốc trông đợi vào tăng trưởng kinh tế để củng cố quyền lực. Đó là những dự phóng về toàn cảnh kinh tế thế giới cho một năm mới vừa mở ra. Mọi dự báo đều cho rằng 2013 là một năm mà Hoa Kỳ và Trung Quốc sẽ làm lu mờ phần còn lại của kinh tế thế giới. Đây cũng là thời điểm mà cạnh tranh giữa hai siêu cường kinh tế Mỹ - Trung ngày càng thêm rõ lúc viễn cảnh tăng trưởng của khối euro trong năm 2013 chưa đạt tới 0,5 %. Trong khi đó GDP của Mỹ dự phóng tăng 2 % và của Trung Qu ốc là trên 8,6 %. Ngay cả hai đầu tàu kinh tế của khu vực đồng euro là Đức và Pháp, tỷ lệ tăng trưởng, theo dự báo của tạp chí kinh tế Anh, The Economist, chỉ trên số không đôi chút. Những thành viên yếu kém nhất trong dây chuyền euro như Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha hay Hy Lạp tiếp tục bị suy thoái. Hậu quả đi kèm là phẫn nộ trong dư luận ngày càng lớn. Khu vực đồng tiền chung châu Âu đã đưa ra rất nhiều giải pháp để giải quyết khủng hoảng, nhưng theo đánh giá của The Economist, đấy chỉ là những giải pháp tạm thời. Nói một cách ví von căn bệnh của châu Âu vẫn chưa trị tận sang Nhật Bản, các dự phóng cho năm 2013 không quá đen tối, nhưng cụm từ đình đốn » vẫn được dùng khi nói về nền kinh tế thứ ba trên địa cầu. Năm nay sẽ là năm Nhật Bản có nhiều thay đổi Chính quyền vừa được chuyển giao về tay đảng bảo thủ. Các chỉ số kinh tế không mấy tươi sáng cho phép tân thủ tướng Shinzo Abe mạnh dạn tiến hành hàng loạt các biện pháp cải tổ. Mọi người chờ đợi tiêu thụ của các hộ gia đình sẽ tăng trong năm nay trước khi chính quyền Tokyo tăng thuế TVA. Tuy nhiên, quan hệ giữa Nhật Bản với đối tác thương mại hàng đầu là Trung Quốc sẽ là một yếu tố mang tính quyết định đối với kinh tế xứ hoa anh đào, vốn lệ thuộc nhiều vào xuất tại châu Á, bên cạnh hai nền kinh tế đang trỗi dậy là Trung Quốc và Ấn Độ, The Economist tin tưởng vào tiềm năng của Indonesia và Philippines Indonesia đã bảo đảm được một nhịp độ tăng trưởng đều đặn trong 10 năm qua và năm 2012, lần đầu tiên từ sau khủng hoảng tiền tệ năm 1997, Indonesia đã có tỷ lệ tăng trưởng cao hơn so với Ấn Độ. Tổng sản phẩm nội địa Indonesia trong năm 2013 sẽ vượt quá ngưỡng tâm lý 1 000 tỷ đô đối với Philippines, nước đông dân thứ nhì trong khối ASEAN, The Economist dự phóng GDP quốc gia này sẽ tăng 6 % trong năm, chủ yếu nhờ đầu tư trực tiếp nước ngoài và kiều hối do xuất khẩu lao động gửi bức tranh kinh tế toàn cầu khá ảm đạm, châu Mỹ La Tinh được coi là nơi trời quang, mây tạnh. Tỷ lệ tăng trưởng trung bình trong vùng cao hơn đôi chút so với 2012 và sẽ ở vào khoảng từ 3,5 đến 4 %. Khả năng cạnh tranh tại nhiều nước trong khu vực như Mêhicô ngày càng cao. Brazil sẽ đặc biệt nắm bắt thời cơ trong giai đoạn chuẩn bị cho Cúp bóng đá thế giới 2014 và Thế Vận Hội Olympique 2016. Trở lại với trường hợp của hai siêu cường kinh tế thế giới là Hoa Kỳ và Trung Quốc Một số chuyên gia tỏ ra khá lạc quan về tình kinh tế Mỹ và đưa ra dự báo GDP nước này tăng từ 2 đến 2,5 % trong năm, tỷ lệ thất nghiệp được giảm xuống dưới ngưỡng 8 %. Nhưng nước Mỹ trong năm đầu tiên nhiệm kỳ thứ nhì của ông Obama vẫn phải tiếp tục giải quyết vấn đề nợ công và thâm hụt ngân sách, thu hẹp bất công xã thống Barack Obama phải giải quyết những vấn đề liên quan trực tiếp đến miếng cơm, manh áo của người dân Hoa Kỳ, nhưng trong lĩnh vực đối ngoại ông sẽ phải làm quen với một ban lãnh đạo mới của Trung Quốc. Bắc Kinh ngày càng trở thành đối tác quan trọng của Washington cả trong lĩnh vực kinh tế lẫn ngoại giao. Về phía Bắc Kinh, bài toán kinh tế đặt ra cho một thế hệ lãnh đạo mới cũng không đơn giản. Đâu là những thách thức đặt ra cho Hoa Kỳ và Trung Quốc trong năm nay ? Ban Việt ngữ RFI đã đặt câu hỏi này với chuyên gia kinh tế Nguyễn Xuân Nghĩa. RFI Hai nền kinh tế dẫn đầu thế giới hiện nay là Hoa Kỳ và Trung Quốc sẽ giải quyết các vấn đề kinh tế bên trong như thế nào và sẽ đua tranh với nhau ra sao trong tương lai ? Một cơ quan tư vấn Mỹ là National Intelligence Council vừa dự báo, Trung Quốc sẽ vượt Hoa Kỳ thành nền kinh tế đứng đầu thế giới chỉ trong vòng hai chục năm nữa. Nguyễn-Xuân Nghĩa Trước hết, nói về chuyện dự báo trong trường kỳ thì tôi thiển nghĩ là giới nghiên cứu chỉ có thể nhìn ra những chuyển động lớn, chậm rãi và âm ỉ, của một thế giới quá phức tạp với nhiều đột biến bất ngờ và hậu quả bất lường của chính sách quốc gia. Bốn chục năm trước, Club de Rome từng dự báo sự khan hiếm chung của cả nhân loại về năng lượng lẫn thực phẩm, vì dân số gia tăng. Dự báo này trật lấc, y hệt như một dự báo khác khoảng 30 năm trước là Nhật sẽ vượt Mỹ thành nền kinh tế đứng đầu thế giới. Tương lai không là một đường thẳng vẽ từ quá khứ và sự bất trắc vẫn là quy luật bất di bất dịch! Riêng về trường hợp Hoa Kỳ và Trung Quốc, ta còn thấy ra một quy luật phổ biến khác. Quốc gia nào cũng lệ thuộc trước hết vào địa dư hình thể bên trong, vào bản sắc văn hóa là những luật lệ bất thành văn do lịch sử để lại trong tâm trí của cả tập thể. Khi bước ra ngoài thì lãnh đạo nước nào cũng phải còn đối phó với cách ứng xử của xứ khác, trong đó có nhiều điều thật khó dự liệu. Nhìn như vậy thì về trường kỳ và nếu đối chiếu hoàn cảnh của hai xứ, tôi nghĩa rằng Hoa Kỳ có những ưu thế hiển nhiên nằm trong căn cước. RFI Xin anh tóm lược cho về phép đối chiếu đó. Nước Mỹ có đặc điểm vì hơn hẳn Trung Quốc ? Nguyễn-Xuân Nghĩa Hoa Kỳ có lãnh thổ vuông vức và trù phú trong vùng ôn đới, lại được hai đại dương bảo vệ bên cạnh hai láng giềng yếu thế. Bên trong, Mỹ chỉ dùng 1% dân số mà canh tác dư thừa về lương thực và có thể nuôi một dân số gấp ba, là một tỷ người, thì mới có mật độ dân số tương tự nhiều nước Âu châu. Khác với Âu châu và nhất là Trung Quốc, Hoa Kỳ là nền cộng hoà thống nhất theo thể chế liên bang nên quốc gia có thể quyết định rất nhanh mà chả tiểu bang nào giận dỗi đòi ly khai thành một xứ độc lập vì bất đồng với chính quyền liên bang. Sau cùng, Hoa Kỳ là nền dân chủ cởi mở, nên không ai có độc quyền chân lý, nhờ đó người dân có quyền tự do sáng tạo và tìm ra giải pháp thăng tiến cho mình và cho cả xã hội. Quyền tự do tư tưởng và kinh doanh của dân Mỹ là ưu thế khó có xứ nào bắt kịp. Trung Quốc lại khác. Về địa dư hình thể, xứ này có ba khu vực khác biệt mà vùng duyên hải trù phú nhất chỉ là ốc đảo thịnh vượng, có diện tích khả canh của một người chỉ bằng 1/3 của trung bình thế giới, vây quanh là đại dương và núi đèo hay sa mạc hiểm trở, vận chuyển khó khăn. Ba vùng kia là đất hoang Quốc là nước nghèo, có sản lượng ngũ cốc cao nhất địa cầu mà chỉ đủ vặt mũi bỏ mồm và vẫn phải nhập lương thực. Xứ này là một tập hợp khiên cưỡng của nhiều vùng địa dư và sắc tộc dưới sự cai trị của một đảng độc quyền. Tự thân, chế độ chính trị ấy không giải quyết nổi bài toán hội nhập quá phức tạp và cũng khó công nghiệp hoá và đô thị hóa một cách hài hòa như các nước tiên tiến kia. Cũng khác Hoa Kỳ là một xứ không có tranh chấp lãnh thổ với lân bang, Trung Quốc có sự hiềm khích về chủ quyền với chừng một chục láng giềng, và bước ra thì chỉ thấy kẻ thù, nên rất dễ bị phản ứng tự kỷ ám thị làm sai lệch ưu tiên về nội chính. RFI Ngay trước mắt thì đâu là những bài toán kinh tế ở trước mặt hai cường quốc này ? Nguyễn-Xuân Nghĩa Chúng ta hãy lấy thời điểm là 30 năm trước, khi Trung Quốc vừa cải cách kinh tế để mở ra thế giới bên ngoài mà cũng là lúc Hoa Kỳ bước vào chu kỳ vay mượn thả giàn và mắc nợ quá sức trả. Nguyên do chung mà hai bên bổ túc cho nhau là sự lạc quan về toàn cầu hóa với sự tham gia của kinh tế Trung Quốc, rồi sự sụp đổ của Liên Xô cùng sự gia nhập của các nước Đông Âu trong một Âu châu hợp nhất theo kinh tế thị trường. Ba chục năm sau, khi Hoa Kỳ bị khủng hoảng vì phải trả nợ từ năm 2007 và cũng là khi Trung Quốc thoát xác và quật khởi với gói kích cầu rất cao từ năm 2008. Trong năm năm liền, Hoa Kỳ lâm nạn khi chính quyền tăng chi để bù vào khoản giảm chi để trả nợ của tư nhân, nên lại mắc nợ tới mức kỷ lục. Vì vậy, lãnh đạo Mỹ mới tranh cãi về yêu cầu giảm chi hay tăng thuế mà không dứt khoát nổi sau hai kỳ bầu cử năm 2010 và 2012. Đó là hoàn cảnh ngày nay. Trong khi đó, Trung Quốc đã vượt kinh tế Nhật vào năm 2010 để đứng trước một vực thẳm khác, đó là có nền kinh tế bất công, bất cân đối, thiếu phối hợp và không bền. Sau 30 năm tăng trưởng ngoạn mục như đã hái những trái cây dễ với nhất ở dưới, xứ này phải chuyển hướng từ lượng qua phẩm. Họ phải tái phân lợi tức để san bằng dị biệt về lợi tức và nhận thức hầu tránh 25 động loạn, phải nâng cao khả năng tiêu thụ nội địa để bớt lệ thuộc vào thị trường quốc tế, phải cải thiện môi sinh và xây dựng hạ tầng vận chuyện an toàn hơn cho sự thống nhất lãnh thổ. RFI Chẳng lẽ lãnh đạo Trung Quốc không nhìn ra những vấn đề này hay sao mà bây giờ họ mới nói đến chuyển hướng ? Nguyễn-Xuân Nghĩa - Thế hệ lãnh đạo thứ tư đã thấy vấn đề từ những năm 2005 mà giải quyết không nổi, và để lại di sản bấp bênh đó cho thế hệ thứ năm mà Tập Cận Bình và Lý Khắc Cường là tiêu biểu. Sở dĩ họ giải quyết không nổi do yếu tố bất ngờ từ bên ngoài là nạn tổng suy trầm toàn cầu năm 2008-2009 khiến họ lại phải kích thích kinh tế và nhắm vào lượng hơn phẩm. Nhưng lý do sâu xa thuộc về cơ cấu là sự cưỡng chống cải cách của nhiều thế lực kinh tế và chính trị bên trong chế độ, kể cả các đảng bộ địa phương lẫn các tập đoàn kinh tế Nhà nước. Sau 30 năm mở cửa, khu vực Nhà nước này vẫn kiểm soát 50% sản lượng và thu hút tín dụng từ các ngân hàng cũng của Nhà nước như nhiều đảng bộ địa phương. Hậu quả là ngày Trung Quốc cũng lại mắc nợ rất cao, mà nợ đến cỡ nào và ung thối ra sao thì không ai biết. Trong khi đó, ngần ấy phe nhóm chính trị vẫn cứ phải dung hòa quyền lợi và chẳng ai bảo được ai vì nguyên tắc gọi là đồng thuận. Nhược điểm chính trị khiến xứ này khó giải quyết được bài toán kinh tế trường kỳ trong cơ cấu và đoản kỳ là cách ứng phó với những chuyển động có tính chu kỳ từ bên ngoài vào. Nghịch lý ở đây là đà tăng trưởng và thế lực ngoại giao của Trung Quốc trong 5 năm chấn động vừa qua của thế giới lại dẫn tới phản ứng phiêu lưu về quân sự khiến các nước lân bang đều lo ngại. Trong khi đó, Hoa Kỳ lại xoay vào trong để lo cho cái hầu bao và đối ngoại hết trở thành thế lực đáng sợ hoặc đáng ghét nữa! RFI Liệu Trung Quốc có vượt Hoa Kỳ như người ta dự báo hay chăng ? Nguyễn-Xuân Nghĩa Cái thú vị ở đây là không ai biết trước tương lai! Hoa Kỳ là nơi mà mọi chuyện xấu tốt đều được phơi bày và mọi tranh cãi chính trị về lẽ đúng sai cũng vậy. Trung Quốc là nơi mà tấm màn mờ ảo của quyền lực lại che giấu sự thật nên dễ gây ra chuyện bất ngờ, vụ án Bạc Hy Lai là một thí dụ nóng mà có lẽ không duy nhất. Trong hoàn cảnh đó, dân Mỹ vẫn có quyền đổi ý và quyết định về lãnh đạo và chính sách kinh tế mà các doanh nghiệp đã xoay qua hướng khác để làm ăn doanh theo hoàn cảnh mới. Họ đã trả nợ, đang tích vốn, và sẽ bung ra khi chính trường còn nhố nhăng bát nháo. Trung Quốc thì loay hoay vì phải cải sửa mà không được cho bá tánh thấy sự lúng túng của lãnh đạo, tức là phải giải quyết cả hai vấn đề nội dung hình thức, cải tổ cơ cấu lẫn gây ấn tượng là ta tiên tiến chủ động ! Về dự báo, tôi nghĩ khi Trung Quốc tưởng là qua mặt Hoa Kỳ thì cũng là lúc bị Ấn Độ bắt kịp! Ấn Độ cũng đông dân mà trẻ hơn và không bị lão hóa như Trung Quốc. Sức tiết kiệm cũng bằng Trung Quốc mà tỷ trọng về tiêu thụ của thị trường nội địa lại cao hơn nên ít lệ thuộc vào thị trường xuất cảng. Xứ này lại có tự do và quyền sáng tạo, với hạ tầng vận chuyển tỏa rộng hơn trong một xã hội thực sự đa nguyên và dân chủ. Chẳng đợi đến năm 2030 có lẽ người ta đã thấy ra cái lẽ đúng sai của chuyện hơn thua này. RFI Xin cảm ơn chuyên gia Nguyễn Xuân Nghĩa. Trang chủ Kinh doanh Thứ Năm, ngày 13/12/2018 2100 PM GMT+7 Tại sao Mỹ vẫn là nền kinh tế lớn nhất thế giới hiện nay? Dù từng hứng chịu khủng hoảng kinh tế, Mỹ vẫn là đất nước thống trị nền kinh tế toàn cầu. Trở về một thập kỷ trước, nền kinh tế Mỹ có vẻ như đã đi xuống. Khủng hoảng tài chính trở nên đỉnh điểm khi các ngân hàng Mỹ cho vay tùy tiện và liều lĩnh. Các quốc gia nhóm BRIC gồm Brazil, Nga, Ấn Độ và Trung Quốc thì công nghiệp hóa rất nhanh nhờ dân số đông. Đồng euro thách thức vị trí của đồng đô-la trên thị trường tiền tệ, và các nhà đầu tư đổ tiền vào các thị trường đa dạng hơn. Nếu thế kỷ 20 được coi là kỷ nguyên của nước Mỹ, thì nền kinh tế toàn cầu thế kỷ 21 được dự đoán là sẽ đa dạng hơn. Tuy nhiên điều này lại không xảy ra. Theo Bespoke, Mỹ hiện nay chiếm 39,8% tổng vốn hóa thị trường chứng khoán, so với 34,2% vào năm 2008, mặc dù Mỹ chỉ chiếm dưới 20% tổng GDP toàn cầu, so với 40% từ 50 năm trước. Trong khi tất cả các nước đều đang muốn chiếm một phần lớn trong tỷ lệ sản lượng toàn cầu, Phố Wall vẫn giữ vị thế quan trọng ở thị trường chứng khoán. Đây là điều không có nước nào làm được. Nhật Bản chỉ chiếm 7,8% vốn hóa thị trường toàn cầu, thậm chí kể cả sau một năm đáng mừng của thị trường Tokyo. Con số này đã bị giảm đi so với 9,9% từ một thập kỷ trước. Vương Quốc Anh cũng giảm từ 6,5% xuống 4,4%, một con số không đáng ngạc nhiên bởi sự lao dốc của chỉ số FTSE, trong khi Pháp giảm từ 4,5% xuống 3,1%. Đức có thể là nền công nghiệp lớn nhất châu Âu, nhưng thị trường chứng khoán ở đây thì không hề ấn tượng với 2,8%, chỉ bằng 1/15 lần so với Mỹ. Đáng chú ý, Trung Quốc là thị trường đang phát triển rất nhanh. Hồng Kông Trung Quốc hiện chiếm 6,8% vốn hóa thị trường toàn cầu gấp 2 lần so với Đức dù dân số chỉ có 7,3 triệu người, trong khi Trung Quốc đại lục hiện chiếm 7,5%, gần bằng Nhật Bản. Chỉ vài năm nữa thôi, Trung Quốc có lẽ sẽ đứng vị trí thứ hai. Con số của Ấn Độ có tăng nhẹ, nhưng vẫn chỉ chiếm 2,7%, một con số rất nhỏ. Hai quốc gia nhóm BRIC còn lại là Nga và Brazil đều đang giảm mạnh trên thị trường chứng khoán, mỗi nước chỉ chiếm khoảng 1%. Nước Mỹ vẫn dẫn đầu kinh tế toàn cầu Tuy nhiên, Mỹ vẫn thống trị kinh tế không phải chỉ nhờ thị trường chứng khoán. Đồng đô-la vẫn chiếm hơn 60% tổng dự trữ tiền tệ, và vẫn dẫn đầu về giao dịch tiền tệ quốc tế. Trong khi đó, Mỹ đang tăng trưởng xa hơn tất cả các nước phát triển khác với tỷ lệ 3,5%/năm. Ngoài ra, sự thành công của các công ty công nghệ cũng giúp Mỹ luôn giữ vững vị thế. Hai gã khổng lồ Amazon và Apple giúp sản sinh rất nhiều vốn hóa thị trường chứng khoán. Hơn nữa, trong suốt thập kỷ qua, Mỹ đã tìm lại được cảm hứng khởi nghiệp. Mỹ phục hồi từ suy thoái kinh tế nhanh hơn bất kỳ quốc gia nào, và những nhà đầu tư ngày càng khôn ngoan hơn trong việc khai thác sức mạnh internet để đi trước các đối thủ kinh doanh ở các nước khác. Chính sách thay đổi thuế của tổng thống Mỹ Donald Trump có vẻ như đã thúc đẩy tăng trưởng mạnh hơn. Trong khi đó, hầu hết châu Âu vẫn trì trệ, còn Nga và Brazil thì không phát huy hết khả năng của mình. Có hai điểm quan trọng cho các nhà đầu tư. Thứ nhất, Mỹ vẫn thống trị thị trường chứng khoán toàn cầu. Mọi hoạt động tại Phố Wall sẽ tác động lên toàn thế giới. Thứ hai, thách thức thực sự đến từ Trung Quốc. Trung Quốc đang tăng trưởng rất ấn tượng, nhưng vẫn chưa có tầm ảnh hưởng mạnh đến thị trường chứng khoán toàn cầu. Quốc gia này hiện chiếm 18% GDP toàn cầu, và có thể sẽ đuổi kịp Mỹ rất nhanh, nhưng thị trường chứng khoán Thượng Hải còn cách rất xa New York. Chỉ duy nhất nước Mỹ mới có thể quyết định đến lợi nhuận toàn cầu. Và hiện tại điều đó đúng hơn bao giờ hết. Chiến tranh thương mại với Mỹ không phải là nguyên nhân duy nhất. Theo Hà Phương Theo Moneyweek Dân Việt Kinh Doanh Xem thêm Thứ bảy, 30/05/2015, 1708 GMT+7 Tại sao Washington vẫn có thể khẳng định tính ưu việt toàn cầu trong thế kỷ 21. Dưới đây là 5 lý do mà tờ Time đưa ra. Tại sao Washington vẫn có thể khẳng định tính ưu việt toàn cầu trong thế kỷ 21. Dưới đây là 5 lý do mà tờ Time đưa ra. Một "siêu cường" là một quốc gia hội tụ đủ yếu tố quân sự, chính trị và sức mạnh kinh tế để thuyết phục các quốc gia ở khắp nơi trên thế giới làm những điều mà họ không làm được. Nên đọc Các học giả đã cho rằng Trung Quốc sẽ là siêu cường tiếp theo, nhiều người dân Mỹ cũng nghĩ vậy. Nhưng những tin đồn về sự suy thoái của Mỹ đã bị thổi phồng lên rất nhiều. Trong những yếu tố chính của quyền lực, Mỹ sẽ giữ vai trò chủ đạo trong tương lai gần. Dưới đây sẽ là những lý do cho thấy tại sao Mỹ vẫn là siêu cường duy nhất của thế giới và tại sao điều này không thể thay đổi một sớm một chiều. 1. Kinh tế Nền kinh tế Trung Quốc đang tăng trưởng với tốc độ ấn tượng nhưng quan trọng không phải ở kích thước nền kinh tế mà ở chất lượng. Theo Ngân hàng Quốc tế WB, GDP bình quân đầu người ở Mỹ là USD năm 2013, ở Trung Quốc mới chỉ là USD. Nói cách khách, sự tăng trưởng kinh tế mạnh mẽ nhưng ngắn ngủi của Trung Quốc đang tìm cách xâm nhập vào túi của người tiêu dùng - tác dụng phụ của một nền kinh tế do các doanh nghiệp nhà nước lấn át doanh nghiệp tư nhân. Tăng trưởng hàng đầu của Trung Quốc có thể cao hơn Mỹ nhưng nền kinh tế Mỹ cho phép công dân của mình phát triển cùng. Và một điều quan trọng, nền kinh tế Mỹ vẫn là nền tảng của hệ thống tài chính toàn cầu. Hơn 80% các giao dịch tài chính trên toàn thế giới cũng như 87% các giao dịch trên thị trường ngoại tệ được tiến hành bằng đồng đô la. Chừng nào thế giới tiếp tục đặt niềm tin vào tiền tệ và sự ổn định của toàn bộ kinh tế Mỹ thì nền kinh tế Mỹ vẫn là số 1. 2. Quân sự Ưu thế quân sự của Mỹ vẫn không có đối thủ. Mỹ chiếm 37% chi tiêu quân sự toàn cầu và chi tiêu nhiều gấp 4 lần Trung Quốc - quốc gia chi tiêu cho quân sự nhiều thứ 3 thế giới. Mỹ thống trị trên đất liền, trên biển, trên không và vũ trụ. Thất bại mà Mỹ gặp phải ở Trung Đông đã mang lại tiếng xấu cho quân đội nước này nhưng các cuộc chiến ở Iraq và Afghanistan nhắc tới sự thay đổi trong bản chất chiến tranh hơn là sự suy giảm ưu thế quân sự của Mỹ. Các phần tử khủng bố và quân du kích đã giúp Mỹ thiết kế lại lực lượng quân đội thông thường của mình cho phù hợp hơn. Cuối cùng, Mỹ đã phải tìm cách đối mặt với các thách thức tốt hơn. Tuy nhiên, trong khi sức mạnh quân sự thông thường có thể không ngăn được những kẻ khủng bố thì Mỹ vẫn làm tốt việc ngăn chặn các quốc gia thù địch. 3. Ảnh hưởng chính trị Mỹ vẫn thực sự là siêu cường số 1 thế giới Quyền lực chính trị được thể hiện ở nhiều phương diện. Với Mỹ, việc viện trợ nước ngoài là một cách hiệu quả để củng cố sức mạnh chính trị của mình trên toàn cầu. Trong năm 2013, Mỹ đã chi 32,7 tỷ USD hỗ trợ tài chính, đứng thứ 2 là Anh với 19 tỷ USD. Điều này chỉ ra số tiền dùng để mua sự hợp tác chính trị từ những nước có nhu cầu. Nhưng để có được quyền lực chính trị ở nước ngoài, trước tiên, bạn phải có sự ổn định trong nước. Mỹ có bộ hiến pháp lâu đời nhất trên thế giới cũng như có những cơ quan và quy tắc luật kèm theo hiến pháp. Nên đọc Hiến pháp Mỹ đã phát triển cùng với người dân nước này. Những số liệu thống kê cho thấy sự hấp dẫn của hệ thống này 45 triệu người sinh sống tại Mỹ hiện nay được sinh ra ở nước ngoài. Con số này cao hơn 4 lần so với quốc gia có số người nước ngoài cao thứ hai thế giới. Với nhiều người, Mỹ vẫn là nơi lý tưởng để bắt đầu một cuộc sống mới. 4. Sự đổi mới Trong số 9 công ty công nghệ lớn nhất trên thế giới thì 8 cái có trụ sở tại Mỹ. Với tầm quan trọng ngày càng tăng của công nghệ thì con số này là một vấn đề lớn. Trong nhiều thập kỷ, Mỹ lo ngại về sự phụ thuộc năng lượng, nhưng ngày nay, Mỹ là nhà sản xuất dầu, khí tự nhiên số 1 trên thế giới. Điều này phần lớn nhờ vào sự phát triển của công nghệ đứt vỡ thủy lực, một sản phẩm của nghiên cứu công và năng lượng tư nhân. Các trường đại học nghiên cứu và các tổ chức khoa học của Mỹ làm điều này tốt nhất, cho phép nước này tập trung vào kỹ năng mà họ cần nhất. Và Mỹ đang chi tiền để giữ lợi thế so sánh của mình còn nguyên vẹn 30% số tiền chi tiêu cho nghiên cứu và phát triển đều được tiêu tại Mỹ. 5. Văn hóa/Phong cách sống Vào năm 2012, người Mỹ đã chi 370 triệu USD mua trang phục dành cho thú cưng. Đầu năm nay, tàu lượn siêu tốc Fury 325 đã được mở ở Bắc Carolina và trở thành vòng quay rollercoaster cao nhất thế giới cho đến năm 2016, khi vòng quay tiếp theo dự kiến được mở tại Orlando, Florida. Trong cuộc khảo sát của Charities Aid Foundation gần đây, người Mỹ đứng đầu thế giới trong việc giúp đỡ người xa lạ. Những số liệu này có vẻ không liên quan đến nhau nhưng chúng chỉ ra một thực tế là người Mỹ được hưởng một cuộc sống chất lượng hơn người dân nước khác. Vậy khi kết hợp với sức mạnh kinh tế, quân sự, ảnh hưởng chính trị và sự đổi mới, chúng ta có thể rút ra kết luận Mỹ là một siêu cường thực sự. Bảo Linh Theo Time Có lý do để thế giới lẫn người Mỹ nghĩ "ngai vàng" kinh tế lung lay, nhưng công thức dẫn đầu của siêu cường này cũng không dễ bắt chước. Nếu có một điều mà người Mỹ thuộc mọi tầng lớp có thể cùng đồng ý thì đó là nỗi lo nền kinh tế đang rạn nứt. Cựu Tổng thống Mỹ Donald Trump, người coi thương mại với bên ngoài là một sự lừa gạt và tin rằng nước Mỹ đang suy tàn, đã nhậm chức với lời hứa sẽ làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại. Tổng thống đương nhiệm Joe Biden đang chi tỷ USD để tái thiết, với hy vọng sẽ xây dựng lại nền kinh tế tốt Mỹ đang lo lắng. Gần bốn phần năm dân chúng được hỏi nói rằng con cái của họ sẽ có cuộc sống kém hơn, tỷ lệ nhiều nhất kể từ khi cuộc khảo sát bắt đầu tiến hành vào năm 1990, khi tâm lý bi quan chỉ chiếm hai phần năm. Lần cuối nhiều người Mỹ nghĩ rằng nền kinh tế đang tệ như vậy là trong cuộc khủng hoảng tài chính toàn nhiên, Economist cho rằng sự bất an đang che khuất câu chuyện thành công đáng kinh ngạc - một trong những thành tích vượt trội lâu dài nhưng bị đánh giá thấp. Mỹ vẫn là nền kinh tế lớn giàu có nhất, hiệu quả nhất và sáng tạo nhất thế giới. Bằng một số biện pháp ấn tượng, quốc gia này vẫn bỏ xa nhiều nước đầu với thước đo quen thuộc GDP. Năm 1990, Mỹ chiếm một phần tư sản lượng của thế giới, theo tỷ giá hối đoái thị trường. Ba mươi năm trôi qua, tỷ lệ đó hầu như không thay đổi, ngay cả khi Trung Quốc đã giành được ảnh hưởng thống trị của Mỹ riêng trong các nước giàu càng đáng kinh ngạc. Ngày nay, nước này vẫn chiếm 58% GDP của G7, so với 40% vào năm 1990. Nếu tính theo sức mua, thu nhập trung bình ở Mỹ đã tăng nhanh hơn nhiều so với ở Tây Âu hoặc Nhật Bản. Ở Mississippi - bang nghèo nhất của Mỹ, thu nhập đầu người hàng năm điều chỉnh theo sức mua vượt USD, vẫn cao hơn với năm 1990, lượng công nhân tại Mỹ tăng thêm một phần ba, còn Tây Âu và Nhật Bản chỉ tăng một phần mười. Nhiều công nhân có bằng đại học và sau đại học. Trung bình người Mỹ làm việc nhiều giờ hơn người châu Âu và người Nhật. Họ cũng có năng suất cao hơn đáng kể so với cả công ty Mỹ sở hữu hơn 20% số bằng sáng chế được đăng ký ở nước ngoài, nhiều hơn cả Trung Quốc và Đức cộng lại. Tất cả 5 nguồn nghiên cứu và phát triển R&D lớn nhất của doanh nghiệp đều là của Mỹ. Trong năm qua, họ đã chi 200 tỷ USD cho R&D. Cờ Mỹ treo bên ngoài Sở chứng khoán New York ngày 26/1. Ảnh Reuters Người tiêu dùng ở khắp mọi nơi đã được hưởng lợi từ những đổi mới sáng tạo của họ trong mọi thứ, từ máy tính xách tay và iPhone cho đến các chatbot trí tuệ nhân tạo. Các nhà đầu tư bỏ 100 USD vào S&P 500 vào năm 1990 sẽ có hơn USD ngày nay, gấp 4 lần số tiền họ có thể kiếm được nếu đầu tư vào thị trường chứng khoán các nước phát triển phản bác cho rằng người Mỹ đánh đổi các mạng lưới an sinh xã hội kém hơn để có thu nhập tốt hơn. Chi tiêu của Mỹ cho phúc lợi xã hội, như một phần của GDP, thực sự thấp hơn rất nhiều so với các nước khác. Nhưng mặt này của Mỹ cũng đang phát triển nhanh và tiệm cận với tiêu chuẩn của châu Âu dụng thuế cho người lao động và trẻ em đã hào phóng hơn. Bảo hiểm y tế cho những người nghèo nhất đã được mở rộng, đặc biệt là dưới thời Tổng thống Barack Obama. Thu nhập của 20% người nghèo nhất nước Mỹ đã tăng 74% kể từ năm 1990, cao hơn nhiều so với ở toàn thế giới, thành tích vượt trội của Mỹ nói lên nhiều điều về cách phát triển. Một là bài học quy mô thị trường. Mỹ có lợi thế thị trường tiêu dùng rộng lớn để phân bổ chi phí cho R&D, và một thị trường vốn sâu rộng để huy động tài chính. Chỉ có Trung Quốc, và có lẽ một ngày nào đó là Ấn Độ, mới có thể tự hào về sức mua ở quy mô như quốc gia khác đã tìm cách bắt chước. Nhưng ngay cả những nước ở châu Âu cũng phải vật lộn để trở thành một thị trường duy nhất thực sự. Sự khác biệt trong luật phá sản và điều khoản hợp đồng, cùng với nhiều rào cản pháp lý khác nhau đã ngăn cản các chủ ngân hàng, kế toán viên và kiến trúc sư chào mời các dịch vụ xuyên biên giới ở lục địa là quy mô và chất lượng của lực lượng lao động. Mỹ có dân số trẻ hơn và tỷ lệ sinh cao hơn các nước giàu khác. Điều đó có thể không dễ dàng khắc phục ở những nơi khác. Tuy nhiên, các quốc gia ít nhất có thể lấy cảm hứng từ việc cho phép nhập cư cao như Mỹ. Năm 2021, người nhập cư chiếm 17% lực lượng lao động Mỹ, so với chưa đến 3% ở Nhật là bài học về giá trị của sự năng động. Bắt đầu kinh doanh rất dễ dàng ở Mỹ, cũng như tái cấu trúc hoạt động thông qua phá sản. Tính linh hoạt của thị trường lao động giúp việc làm thích ứng với các mô hình nhu cầu đang thay đổi. Đã có nhiều công nhân ở Mỹ bị sa thải khỏi Alphabet và các công ty công nghệ khác vào đầu năm đang áp dụng các kỹ năng ở nơi khác hoặc tự thành lập doanh nghiệp. Ngược lại, ở châu Âu, các công ty công nghệ vẫn đang đàm phán về việc sa thải nhân viên và có thể cân nhắc kỹ về việc tuyển dụng lại trong tương Mỹ nên yên tâm về hiệu suất của nền kinh tế, theo Economist. Nếu nhìn vào lịch sử để dự báo thì mức sống tại đây vẫn sẽ tiếp tục tăng lên cho thế hệ tiếp theo, ngay cả khi đất nước phải gánh chịu chi phí khử cacbon cho nền kinh có những góc khuất sau lưng"ngai vàng" của kinh tế Mỹ. Ví dụ, thu nhập sau thuế của tầng lớp trung lưu đã tăng ít hơn so với những người nghèo nhất và giàu nhất. Tỷ lệ đàn ông Mỹ ở độ tuổi trưởng thành không có việc làm đã tăng lên trong nhiều năm và cao hơn ở Anh, Pháp và thọ ở Mỹ tụt hậu nhanh chóng so với những nước giàu khác, chủ yếu là do có quá nhiều người trẻ tuổi chết vì dùng ma túy quá liều và bạo lực súng đạn. Giải quyết những vấn đề như vậy không là dễ dàng với nền chính trị của nước này, theo ra, khi người Mỹ càng nghĩ rằng nền kinh tế cần sửa chữa, thì càng có nhiều khả năng các chính trị gia của họ sẽ gây thêm rối loạn trong 30 năm tới. Sự cởi mở của nước Mỹ mang lại sự thịnh vượng cho các công ty và người tiêu dùng của họ, nhưng cả ông Trump và ông Biden đều đang chuyển sang chủ nghĩa bảo hộ và kém thân thiện với nhập pháp trợ cấp - như những gì ông Biden đang làm - có thể thúc đẩy đầu tư vào các khu vực thiếu vốn trong thời gian ngắn, nhưng có nguy cơ làm giảm động lực đổi mới của thị trường. Về lâu dài, những lĩnh vực này sẽ "ăn quen" việc vận động hành lang để xin vốn, gây ra lãng phí và méo ra, sự trỗi dậy của Trung Quốc và nhu cầu chống biến đổi khí hậu đều khiến Mỹ phải đối mặt với những thách thức mới. Do đó, ngày càng có nhiều lý do để nước Mỹ nhìn lại những điều gì đã từng giúp họ thành công nhiều thập kỷ An theo The Economist TNO Trong bối cảnh nền kinh tế Mỹ đang dần phục hồi, ngân hàng thương mại hàng đầu nước Mỹ US Trust đã đưa ra những lý do chứng minh nền kinh tế hàng đầu thế giới này sẽ tiếp tục dẫn đầu trong nhiều năm tới. Nhiều nhà đầu tư toàn cầu đang lo lắng về chính sách tiền tệ mạo hiểm của Ngân hàng Trung ương Nhật Bản, cuộc khủng hoảng nợ công dai dẳng của châu u và nguy cơ khủng hoảng tín dụng của Trung Quốc... Kinh tế Mỹ được dự đoán vẫn sẽ đứng đầu thế giới trong nhiều năm tới - Ảnh Reuters Tuy nhiên, trang tin Business Insider Mỹ ngày đăng tải báo cáo của Joseph Quinlan, người đứng đầu bộ phận phân tích chiến lược thị trường tại Ngân hàng US Trust, nêu ra 9 lý do cho thấy kinh tế Mỹ sẽ đứng yên tại vị trí số 1 thế giới trong nhiều năm nữa 1. Mỹ là nền kinh tế lớn nhất và có năng suất cao nhất thế giới Dân số Mỹ chỉ bằng 4,5% dân số thế giới nhưng nước này hiện chiếm đến 1/5 Tổng sản phẩm quốc nội GDP toàn cầu. Quy mô kinh tế Mỹ lớn gần gấp đôi kinh tế Trung Quốc nếu tính bằng USD, theo US Trust. Ngoài ra, Mỹ còn là một trong số ít các quốc gia phát triển có GDP thực cao hơn mức đạt được trước khi cơn khủng hoảng kinh tế xảy ra hồi năm 2008. 2. Mỹ dẫn đầu thế giới về lượng hàng hóa sản xuất Sản lượng sản xuất hàng hóa của Mỹ có tổng trị giá là tỉ USD trong năm 2012, tăng 27% so với năm 2009. Số lượng nhân công trong lĩnh vực này cũng đã tăng thêm người kể từ năm 2010, theo số liệu thống kê của US Trust. 3. Mỹ là một trong những nước xuất khẩu hàng hóa và dịch vụ lớn nhất thế giới Kim ngạch xuất khẩu của cả năm 2012 đạt giá trị tỉ USD, tăng gần 40% so với năm 2009, US Trust cho hay. 4. Nhà đầu tư nước ngoài vẫn thích đổ tiền vào Mỹ Nguồn vốn đầu tư trực tiếp nước ngoài FDI vào Mỹ trong những năm sau khủng hoảng đạt mức 736 tỉ USD, tương đương 15% tổng lượng vốn FDI của toàn thế giới, theo số liệu thống kê của US Trust. 5. Mỹ có những thương hiệu hàng đầu thế giới Trong năm 2013, chín trong số 10 thương hiệu có giá trị cao nhất thế giới đều là của các công ty Mỹ, theo nghiên cứu thường niên BrandZ về 100 thương hiệu hàng đầu thế giới của hãng Millward Brown Mỹ. 6. Mỹ dẫn đầu thế giới về công nghệ US Trust nhận định Mỹ vẫn là nhà của các trang mạng xã hội hàng đầu thế giới, đồng thời vượt xa các nước khác về lượng tiền chi tiêu cho phát triển công nghệ. 7. Mỹ có những trường đại học tốt nhất thế giới Sáu trong số 10 trường đại học tốt nhất thế giới trong năm 2012 đều có xuất xứ từ Mỹ, theo đánh giá của công ty chuyên về giáo dục và du học Quacquarelli Symonds Anh. 8. USD là tiền tệ “vua” Các nước trên thế giới hiện vẫn trữ USD. Báo cáo của Quỹ Tiền tệ Quốc tế IMF cho biết USD chiếm đến 62% dự trữ tiền tệ toàn cầu trong quý 4 năm 2012. 9. Mỹ có trữ lượng dầu mỏ khổng lồ Sản lượng khai thác dầu trong nước của Mỹ lần đầu tiên vượt qua lượng nhập khẩu trong 16 năm trở lại đây, US Trust cho hay. Mỹ sẽ qua mặt Ả Rập Xê Út để trở thành nước sản xuất dầu lớn nhất thế giới vào năm 2017 và là nhà xuất khẩu dầu lớn nhất thế giới vào năm 2020, theo báo cáo nghiên cứu của Cơ quan Năng lượng Quốc tế IEA. Hoàng Uy Đồ thị US Trust >> Kinh tế Mỹ sẽ khả quan bất kể ai thắng cử >> Dơi trị giá hàng tỉ USD đối với kinh tế Mỹ >> Kinh tế Mỹ khả quan, giá dầu thô tăng mạnh >> Kinh tế Mỹ hồi phục

vì sao mỹ là siêu cường kinh tế